"Được, Hạ Mộc Ngôn, nếu cô đã thừa nhận, vậy thì tốt nhất sau này đừng có mà hối hận!"
Lục Cẩn Phàm vốn dĩ cứ tưởng cô sẽ bao biện cho mình, thế nhưng khi nghe cô nói như vậy, trong lòng như lại xuất hiện thêm 1 cái gai. Cứ dần dần lớn lên rồi lại chọc vào trái tim của hắn.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại, Lục Cẩn Phàm thở dài 1 hơi, rồi 2 tay nắm chặt lại với nhau.
Các gân theo đó cũng nổi lên, rõ mồn một khiến cho Diệp Sinh đứng ở xa trông thấy cũng phải hoảng
SỢ.
Lục Cẩn Phàm, rút từ trong túi áo khoác của Trác Lâm một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào đầu của
Diệp Sinh.
Tên bác sĩ Trịnh lúc nãy cứ tưởng đã có thể về, bây giờ lại nhìn hành động này của Lục Cẩn Phàm,
trong lòng hít 1 hơi khí lạnh, rồi đưa tay ngăn cả hắn:" Lục tổng, xin cậu hãy bình tĩnh lại 1 chút! Lúc nãy
là do tôi bồng bột không hiểu chuyện, nên xin cậu hãy tha cho tôi cái mạng già này! Diệp tiên sinh
cũng là 1 người đàn ông có sinh lý bình thường, còn non dại nên mới như thế thôi! Mong cậu hãy thai
thứ cho những hành động dại dột của chúng tôi!" Lục Cẩn Phàm ngược lại không muốn nghe thêm bất cứ 1 câu nào nữa, hắn đút tay của mình vào túi
quần, thản nhiên bước ra ngoài.
Diệp Sinh thấy người đàn ông không muốn truy cứu chuyện này, liền thở dài 1 hơi. Cũng may Hạ Mộc
Ngôn đối với hắn cũng chỉ là 1 món đồ chơi, đã không còn quan trọng nữa, nên bọn họ mới có thể
thoát 1 cách dễ dàng như vậy.
Một món hàng khi đã bị người khác dùng xong, cho dù có là còn lợi ích, cũng sẽ mãi trở thành công cụ
cho người ta.
"Trác Lâm, 2 người này giao cho cậu xử lý! Nhớ làm sạch sẽ 1 chút, sáng mai tôi đến không muốn
nhìn thấy 2 người họ nữa!"
Hạ Mộc Tầm định nói câu gì đó, nhưng ngay lập tức bị hắn kéo ra ngoài. Lục Cẩn Phàm nắm chặt lấy cổ tay của cô ta, cơ hồ đang muốn bóp nát nó ra. " Cẩn Phàm, anh đang làm em đau đấy!"
Nghe thấy tiếng nũng nịu như muốn chảy nước của cô ta, Lục Cẩn Phàm mới lấy lại được tinh thần,
vẫn lạnh lùng sải bước về phía trước.
Nhìn bóng lưng thiếu gia của mình đã đi khuất, không hiểu sao Trác Lâm lại thấy trong đó lại chứa sự
cô độc. Đã gần 3 năm nay, mỗi khi trời mùa đông về, hình bóng cô đơn cứ ám ảnh trong đầu của hắn mãi.
Diệp Sinh cứ tưởng mình đã được tha, nhưng khi nghe lời của Lục Cẩn Phàm thì hắn biết mình đã không còn đường sống nữa rồi. Cá chết lưới rách, hắn xông đến, tát cho Mộc Ngôn một phát vào mặt. " Đồ tiện nhân để tiện, tất cả là tại cô!" Một cái tát này, Mộc Ngôn nắm chặt bàn tay lại với nhau. Cô đã không thể nào chịu được nơi này nữa rồi.
Trác Lâm vội vàng đi đến, lối Diệp Sinh ra ngoài, trong lòng thầm oán 1 câu:" Sống không thích lại cứ
thích rước nhục vào người!"
Bác sĩ Trịnh thấy 1 tên vệ sĩ đang muốn kéo mình ra ngoài, vội quỳ xuống dưới chân Trác Lâm, lạy hắn
vài cái:" Trác tiên sinh, tôi xin cậu! Xin hãy tha cho tôi cái mạng già này! Tôi... tôi đã biết sai rồi! Sau này
tôi sẽ không bao giờ đụng đến Lục gia nữa, chỉ xin cậu tha cho tôi 1 cái mạng sống!"
"Nếu... nếu Lục tổng tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết 1 bí mật!" Trác Lâm đang định xử lý cái tên dài dòng này trước, nhưng khi nghe hắn nói có chuyện muốn nói thì mặt có chút nhăn lại, nghiêm giọng hỏi:" Ông rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với thiếu gia!"
" Chuyện năm xưa có liên quan trực tiếp đến cậu ấy!"
Thấy Trác Lâm có vẻ quan tâm, tên bác sĩ Trịnh ngay lập tức lấy lại tinh thần, từng chút từng chút gợi
mở:" Có những chuyện, tôi chỉ có thể nói riêng với thiếu gia!"
"Vậy thì ông xuống địa phủ mà nói đi!"