"Hôm nay tôi đến đây quả thực không muốn nói nhảm với cậu nữa! Lục tổng, anh đã là người có vợ con, có hạnh phúc, có một mái ấm riêng cho bản thân mình. Còn cô ấy, không có một thứ gì ở trong tay cả! Vì vậy hôm nay tôi liều mạng đến đây, chỉ mong anh giúp tối một việc, đó chính là tránh xa Mộc Ngôn ra. Suốt bảy năm qua, từ một người xa lạ, chúng
tôi đã thành bạn thân. Lục Cẩn Phàm, anh không hiểu được đâu, trong suốt thời gian đầu, lúc nào cũng mơ thấy ác mộng! Nếu anh đã không biết trân trọng cô ấy, thì xin đừng làm phiền đến chúng tôi nữa!"
Lục Cẩn Phàm nắm chặt lấy bàn tay của mình.
Thế nhưng hắn lại không dám đối diện với người phụ nữ mà năm xưa hắn từng gây tổn thương rất lớn.
Lần này đến Bắc thành để đi tuần trăng mật không phải là ý định của hắn, mà là của Hạ Mộc Tầm.
"Như tôi đã nói trước đây, Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn trước đây không có bất cứ quan hệ gì nữa, bây giờ càng không! Bây giờ cho dù người phụ nữ đó có sốc hay chết, cũng không liên quan đến tôi!"
Lúc này, một cơn gió lạnh bỗng chốc ùa vào, giống như đang và một cái thật mạnh vào má của Lục Cẩn Phàm, khiến hắn không khỏi khó chịu mà nhăn mặt lại.
Còn Ninh Thiên, hắn đã ở Bắc thành bảy năm, đã quen với thời tiết khắc nghiệt ở đây quen rồi.
"Lần sau nếu cậu muốn ra ngoài, thì ít nhất hãy mặc đủ quần áo vào đi đã! Đây là số tiền tôi muốn đưa cho cậu lâu rồi, hãy coi đây là số tiền mà tôi mua lại cổ phần của cậu đi!"
Lục Cẩn Phàm rút ra từ trong ví một chiếc thẻ màu đen, đồng thời cũng đưa về phía của người đàn ông đối diện, Ninh Thiên không ngần ngại mà dơ tấm thẻ lên trước mặt, trong lời nói có chút chua xót:
"Anh từng đối xử rất tốt với Hạ Mộc Tâm, thế nhưng lại chưa từng đối xử nhua vậy với Hạ Mộc Ngôn! Từ trước đến nay, tôi đều cảm thấy ghen tị với anh trong mọi lĩnh vực. Từ công việc, gia đình tới tình yêu, anh vẫn luôn là người chiến thắng!"
Lúc này, cả nhà hàng bỗng yên lặng hơn bao giờ hết, thế nên
Lục Cẩn Phàm có thể nghe thấy rõ những gì mà Ninh Thiên vừa nói.
Một vài vị khách thỉnh thoảng lại bước vào trong, thế nhưng lại không thể thu hút sự chú ý của hai người đàn ông kia. Ninh Thiên thỉnh thoảng lại gõ lên trên mặt bàn, gương mặt thoáng có chút trầm tư.
Hình ảnh hai người đàn ông đẹp trai ngay lập tức được các cô gái ở gần đó để ý.
Rất nhiều người đã nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp lấy khoảnh khắc huy hoàng này.
Lúc này Trác Lâm mới đi đến, thu lại toàn bộ điện thoại của bọn họ, đồng thời cũng cho người sai đập nát hết.
Đây chính là cách ra tay của Lục Cẩn Phàm, nhổ có phải nhổ tận gốc.
Ninh Thiên lúc này mới chập chững đứng gậy, cầm lấy một cây gậy mà hắn đã để ở bên cạnh làm lực để đứng lên:
"Tôi mong anh có thể sớm rời khỏi Bắc thành, như vậy đều tốt cho cả hai chúng ta!"
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại vô cùng thong thả, hắn không hề có ý kiến gì với lời nói của người đàn ông kia:
"Ninh tổng, tôi nghĩ anh nên từ bỏ vai diễn siêu anh hùng kia đi rồi! Vốn dĩ anh đã có thể đi lại được bình thường, sao phải chống gậy làm gì cho mệt! Tôi có thể tin trời, tin đất, nhưng chắc chắn không tin việc Diệp Tử Sâm cứu lấy chân của anh!"