"Đoàng"
Một tiếng súng vang lên, cắt đứt lời nói dở của ông ta. Hoàng Minh Trí cúi xuống nhìn vào ngực mình,
đã thấy ở đó xuất hiện 1 viên đạn, nó cắm thẳng vào tim của ông ta.
Phát súng đột ngột không ai lường trước được, Lục Cẩn Phàm vội vàng ngó ra đằng sau, thế nhưng chỉ
thấy 1 người đang lủi mất. Giữa màn đêm đen, người kia chỉ lẳng lặng rúc vào trong tán lá cây, khi phát hiện có người nhìn mình thì liền quay lại, cười về phía đó. Đồng thời, trong miệng cũng phát ra khẩu hình:"Ngu ngốc!"
" Tất cả huy động lực lượng tìm kẻ gây ra cho tôi. Cho dù san phẳng cả ngọn núi này cũng phải tìm cho
bằng được kẻ vừa ra tay!"
Không đợi thiếu gia ra lệnh, Trác Lâm đã hô lên, khiến cho mọi người cảm thấy bất giác lạnh ở gáy.
Đụng đến đất của Lục Cẩn Phàm, chính là đụng đến đất của quỷ. "Rõ!"
Từng đoàn người hộ khẩu hiệu, chạy vào trong rừng tìm kiếm.
Lục Cẩn Phàm ngược lại rất nhãn nhã, hắn đứng xỏ tay vào túi áo nhìn 2 thi thể đã chết trước mặt mình,
trong lòng không khỏi xuất hiện những vướng mắc cần được giải đáp.
Tại sao khi Hoàng Minh Trí định nói ra đứa trẻ năm đó, lại bị 1 phát súng bắn chết. Đây có phải là lời cảnh cáo đối với hắn hay không?
Hắn giơ tay ra hiệu với Trác Lâm, rồi nhàn nhạt ra lệnh:" Tập hợp tất cả mọi người lại, không cần phải tìm
kiếm nữa! Nếu đối phương đã có chuẩn bị, chắc chắn sẽ không để cho chúng ta có cơ hội ra tay! Chỉ mải tìm sẽ không có kết quả, chi bằng hãy tìm kiếm những thứ có ích hơn!" Trác Lâm cũng gật đầu, ngay lập tức cho người giàu quyết 2 thi thể đầy máu kia. Lục Cẩn Phàm để mặc cho hắn giải quyết, còn mình và Ôn Ninh lên xe đi về thành phố. "Ôn Ninh, vừa nãy cậu nghe Dương Lệ Hoa và Hoàng Minh Trí nói vậy, cậu có thấy gì đáng ngờ không?"
Ôn Ninh lúc này tựa vai vào thành ghế, nhắm nghiền 2 mắt của mình lại. Hắn tựa như đang ngủ say,
nhưng vẫn nghe được người phía sau đang nói gì. " Dương Lệ Hoa và Hoàng Minh Trí là 2 người đã thực hiện âm mưu bắt cóc cậu khi còn nhỏ, thế nên 2 người họ là những người biết chuyện gì xảy ra rõ ràng nhất. Thế nhưng khi lúc nãy Hoàng Minh Trí định nói ra đứa trẻ năm xưa liệu có phải là Diệp Tử Họa hay không, đã bị 1 phát súng bắn chết! Năm xưa khi tôi tìm thấy Diệp Tử Họa, đều là nhờ những manh mối mà cậu cung cấp cho tôi. Cũng có thể người năm xưa cứu cậu đã chết, cũng có thể là Tử Họa tiểu thu đã chết kia, hoặc có thể, cả 2 người đó đều không phải! Những chuyện như thế này, tốt nhất vẫn nên điều tra kỹ lại 1 lượt! Nhưng tôi cũng đang cảm thấy nghi ngờ, liệu tại sao cậu tìm thấy Tử Họa suốt 1 thời gian dài như vậy mà không thấy, thế nhưng tôi lại tìm chỉ trong vòng 3 tháng là ra!" "Ý của cậu là?". Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn Ôn Ninh. "Chính là bởi vì mạng lưới tìm kiếm của tôi tốt hơn của cậu!"
"Chính là bởi vì mạng lưới tìm kiếm của tôi tốt hơn của cậu!"
Ôn Ninh mặc cho ánh mắt cảnh cáo của người lái xe, vẫn thản nhiên nói như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng đoạn hắn nói lúc nãy, đã thắp lên ngọn lửa nghi vấn trên người Lục Cẩn Phàm. Đúng vậy, vì sao Ôn Ninh chỉ cần 1 thời gian ngắn như vậy là đã có thể tìm thấy, còn hơn thì phải đợi hắn
chục năm. Lục Cẩn Phàm thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng chợt như nhận ra điều gì đó, hắn
vội vàng bật dậy.