Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống nhau tiếng sét ngang tai, Mộc Ngôn bất chấp việc mình đang mặc váy cô dâu, nhanh chóng chạy vào phòng phẫu thuật. 

Lục Cẩn Phàm bên người đâu đâu cũng là dây truyền nước, dường như hắn đang phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết.

"Cần Phàm, anh từng hứa sẽ đưa em đi chơi mà! Anh còn hứa cũng sẽ cùng em đi vòng quanh thế giới, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Lục Cẩn Phàm, tại sao anh lại có thể ích kỉ như 

vậy! Những lời hứa anh từng nói chẳng lẽ anh định cứ thế nuốt lời hay sao?" 

"Anh luôn coi em là đồ ngốc đúng không? Tại sao lại luôn lừa dối em như vậy? Lục Cẩn. Phàm, anh ích kỉ lắm, anh gặp chuyện rồi thì ai sẽ là người sống với em!" 

Mọi người bên ngoài nhìn vào bên trong, đều không thể nào nhịn được mà khóc nấc lên. 

Mộc Ngôn rất muốn khóc, cô rất muốn mắng chửi Lục Cẩn Phàm, thế nhưng vẫn là không 

nõ. Lục Cẩn Phàm vẫn cứ nằm im như vậy, dường như mọi thứ không hề liên quan đến hắn. Mộc Ngôn càng khóc to hơn, cô lấy tay lau nước mắt, từng bước hôn nhẹ lên môi của người đàn ông. 

"Cẩn Phàm, hôm nay em đã mặc váy cô dâu của anh rồi! Anh nhất định phải tỉnh lại cho em 

đấy!". Diệp Tử Sâm đứng ở bên ngoài, nhìn Mộc Ngôn giống như một kẻ điên thì liền nhanh chóng đến đỡ cô dậy. Anh nhẹ nhàng gọi tên của cô: "Mộc Ngôn!" 

Thế nhưng ngược lại Mộc Ngôn mãi mới nhìn thấy anh trai của mình, cô vội vàng xuống 

cầu xin: "Anh, anh là bác sĩ! Chắc chắn anh có biện pháp đúng không?"

"Mộc Ngôn, em đừng tự lừa dối mình nữa! Lục Cẩn Phàm đã không thể nào tỉnh lại nữa rồi!"

Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Mộc Ngôn thật sự không thể tin được vào mắt mình, cứ thế trơ mắt nhìn chiếc máy đo nhịp tim của Lục Cẩn Phàm kêu lên. Cuối cùng thì cũng có một người lại ra đi. Mộc Ngôn không tin vào mắt của mình, cô ôm chầm lấy Lục Cẩn Phàm, thế nhưng chỉ nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông.

[...] 

Mười năm sau. 

Mộc Ngôn mặc chiếc váy màu trắng đứng trên một ngọn núi nhỏ, rồi nhanh chóng chụp lại rồi gửi cho người thân của mình. Bây giờ cô đã trưởng thành hơn trước, đã không còn hay khóc nữa rồi. Mọi thứ vẫn chảy theo quy luật của nó, Bạch Lam và Tề Xuyên bây giờ đã trở thành một cặp, cô vừa đi dự đám cưới của hai người đó về xong. 

Bạch Lam cười vui vẻ nhìn Mộc Ngôn, cô cùng cười lại. Thế nhưng cô lại nhớ đến mười năm trước, có một người đàn ông đã lạnh lùng bỏ cô mà rời 

khỏi thế giới này. Lục Cẩn Phàm, thực sự em đã trưởng thành lên rồi. 

Đóa Đóa cũng đã lớn, hơn nữa con bé cũng rất xinh đẹp, mặc dù được nhiều bạn nam tỏ tình nhưng vẫn chưa đồng ý. 

Ôn Ninh và Trác Lâm đều đã tìm được nửa đời còn lại cho mình. Dường như bọn họ đều vui vẻ với sự lựa chọn của mình. 

Chỉ có duy nhất Diệp Tử Sâm là tự ăn năn, suốt thời gian qua đều liên tục cứu giúp người nghèo. 

Mọi người đều đã thay đổi, Cần Phàm! Bao giờ anh mới quay trở về với em đây!

"Cẩn Phàm, em đợi anh mười năm rồi! Thời gian thay đổi rất nhiều, em cũng đã sắp già mất rồi, đã không còn trẻ trung như trước kia nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK