"Cẩn Phàm, lần sau tôi sẽ không bị cậu lừa nữa đâu!"
Một câu nói mang hai hàm ý, bản thân của Lục Cẩn Phàm cũng không hiểu tại sao hắn lại phải giấu chuyện này.
Nên khi Ôn Ninh vừa nói, ngay lập tức người đàn ông cũng đã hiểu ra chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Phàm nói dối Ôn Ninh, nên hắn cũng cảm thấy có lỗi với người anh em chí cốt của mình.
"Cẩn Phàm, tôi không chỉ là đối tác của cậu, mà còn là bạn bè chí cốt của cậu! Tôi không cần cậu bất cứ chuyện gì cũng nói với tôi, nhưng bệnh tình của cậu thì tôi không thể không quan tâm được!"
Ôn Ninh nói thật ra nỗi lòng nặng trĩu của mình, nhưng thực chất là muốn Lục Cẩn Phàm nói ra sự thật.
[...] Lúc này Mộc Ngôn ở dưới nhà đã chuẩn bị xong đầy đủ thức ăn. Cũng nhờ ông quản gia nên cô mới có thể hoàn thiện một cách nhanh chóng như vậy.
Trên bàn toàn là những món mà Lục Cẩn Phàm thích ăn, cô đã hỏi mọi người trong nhà nên mới biết được điều này.
"Cô ơi, Đóa Đóa muốn ăn!" Đóa Đóa gương mặt mũm mĩm, phồng mà lên khi nhìn đĩa thức ăn trước mặt. "Đóa Đóa chịu thêm một lúc nữa, chắc chắn lúc đó sẽ được ăn thôi mà!"
Lúc này Lục Cẩn Phàm và Ôn Ninh cũng từ trên gần bước xuống. Lục Cẩn Phàm cũng đã chỉnh trang lại quần áo cẩn thật.
Nếu không nhìn kĩ thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường cả.
Mộc Ngôn đẩy xe lăn bước tới, cô cẩn thật đỡ Lục Cẩn Phàm bước xuống cầu thang.
Nhìn hình ảnh người phụ nữ cực khổ như vậy, Lục Cẩn Phàm càng thấy ăn năn hơn nữa.
"Mộc Ngôn, em có muốn đến công ty cùng với anh không?"
Mộc Ngôn có chút bất ngờ nhìn Lục Cẩn Phàm, tuy xưa nay hắn vẫn luôn dung túng cho Mộc Ngôn, thế nhưng hắn vẫn chưa bao giờ đề nghị đưa cô đến công ty cả.
Lục Cẩn Phàm ngồi đối diện với Mộc Ngôn, tuy có nhiều món ăn hơi mặn, hay thậm chí là chưa chín nhưng hắn vẫn cố gắng ăn vào trong bụng.
Đã lâu lắm rồi, bọn họ mới có một bữa cơm ngon đến như vậy.
Nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đi từ sánh bước vào, khác hẳn với tin đồn bên ngoài hắn bị bệnh. Mọi người trong công ty đều mừng rỡ, tinh thần làm việc càng được nâng cao hơn nữa. "Mau tập trung mọi người lại, tôi muốn tổ chức một cuộc họp cổ đông lớn!"
Lục Cẩn Phàm nhanh chóng nói với Ôn Ninh đứng bên cạnh, người đàn ông cũng nhanh chóng gật đầu làm theo.
"Đừng lo, anh không sao!"
Nhìn thấy khuôn mặt Mộc Ngôn có chút lo lắng, Lục Cẩn Phàm liền nắm lấy bàn tay cô để an ủi. Cả hai người đều nhìn nhau mỉm cười.
Mọi người lâu lắm rồi không nhìn thấy Lục Cẩn Phàm vui vẻ đến như vậy, liền biết ngay hắn đã không còn gặp chuyện gì bất trắc.
"Em không lo gì cả, chỉ sợ anh mải làm công việc mà thôi!" Lục Cẩn Phàm vuốt tóc của Mộc Ngôn, tự nhiên bây giờ hắn lại đam mê vuốt tóc cô như vậy.