Đối lập hoàn toàn với khung cảnh rợn người ở Lục gia, thì ở một nơi khác lại vô cùng ấm cúng, thỉnh
thoảng lại có 1 vài tiếng súng vang lên. Tiếp đó lại có hình ảnh có người bị thương được đưa ra ngoài. Ninh An ra tay vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ muốn bỏ trốn của những người còn lại. Hôm nay vốn dĩ đối với hắn là 1 ngày rất đẹp trời, thế nhưng Ninh Thiên lại nhận được 1 tin, trong
nhóm có nội gián bị Lục Cẩn Phàm cài vào.
Lúc đầu hắn còn không tin, vì ở đây ai cũng là anh em kề vai sát cánh sinh tử với hắn, nên muốn nghi ngờ có nội gián trong này là hoàn toàn không có khả năng. Thế nhưng hôm nay, bất ngờ lại có 1 tên
thuộc hạ đắc lực bị giết, đã thế còn chết ngay trước mặt Ninh Thiên.
Ở đây có gần 1 nghìn người, đến từ khắp nơi trong Hà thành. Để nuôi được những người này, chưa
việc gig mà Ninh An hắn chưa làm.
Giết người, cướp bóc, bắt cóc, tống tiền, buôn bán người, vận chuyển vũ khí,... Tất cả các thứ Pháp
luật cẩm, bọn họ đều đã từng làm.
Nay trơ mắt nhìn người anh em của mình chết, thử hỏi Ninh An làm sao hắn có thể chấp nhận được
sự thật này.
"Tôi cho các người thời gian cuối cùng, ai mà không chịu đứng lên nhận tội, thì đừng trách tôi tại sao
lại độc ác như vậy! Ninh An tôi tự nhận còn nhiều thiếu sót, thế nhưng tình đồng đội thì tôi không thiếu.
Nếu tôi đã mắc nợ ai, thì sẽ dùng cả đời này để trả. Còn nếu ai phản bội tôi, thì họ đều phải sống không
bằng chết!"
Cả tòa nhà im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người không ai là dám lên tiếng cả. Xung quanh chỉ có
tiếng hít thở của nhau, ngay cả con ruồi bay qua cũng có thể nghe rõ tiếng kêu của nó.
Sau trận phục kích của Lục Cẩn Phàm, từ hơn 1000 anh em, bây giờ chỉ còn hơn 800 người là cùng.
Ninh Thiên nhìn máu không đầu là không có, trong lòng tràn qua có chút mất mát.
"Là do tôi không đối xử tốt với các cậu hay sao, hay là do tôi không chu cấp cho các cậu bằng bên của Lục Cẩn Phàm, nên các người đã đâm tôi 1 nhát đau như vậy. Đúng! Cả cuộc đời Ninh Thiên tôi đúng là chưa từng làm chuyện gì tốt đẹp cả, thế nhưng tình đồng đội thì tôi cũng còn! Nếu các cậu còn hiểu tiếng người, thì hãy mau nhận tội của mình đi, như vậy tôi sẽ còn tha cho cái mạng chó của các cậu!"
Ninh Thiên bây giờ mới lên tiếng, hắn bây giờ đã không thể nào chịu được chuyện mà mình bị phản
bội được nữa rồi. Không khí im lặng đến quỷ dị, không hề có 1 tiếng động nào cả. Bây giờ ai ai cũng nghi ngờ lẫn nhau, không thể tin tưởng được ai nữa cả. "Đại ca, xin anh hãy tin chúng em! Tất cả mọi người ở đây ai cũng chung thành muốn kề vai sát chiến
với anh!"
Một người đàn ông người đều là máu, trên cánh tay vẫn còn dính 1 viên đạn trong đó, thế nhưng lại không hề quan tâm đến việc mình bị thương ra sao, chỉ quan tâm đến chuyện mình có được tin tưởng hay không.
Ninh An cười thầm trong lòng, những người ở đây chủ yếu là được cái nói to, chứ ra ngoài trận thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu cả.
Thế nhưng Ninh Thiên lại chẳng hề để tâm, chỉ do cánh tay phải của mình lên, ra hiệu với Ninh An đứng ở bên cạnh.
"Bằng".
Tiếng súng vang lên, mọi người giật mình nhìn về phía người đàn ông kia, chỉ thấy người hắn chảy ra rất nhiều máu. Ánh mắt mở to giống như đang không thể nào tin được những chuyện vừa xảy ra với mình.
Lúc này Ninh Thiên mới đứng dậy, 2 tay xỏ vào túi quần, nhìn mọi thứ xung quanh bằng khung cửa sổ bằng sắt:" Thuộc hạ của Ninh Thiên tôi, không cần nói nhiều, chỉ cần làm nhiều là đủ! Món nợ hôm nay, tôi nhất định phải bắt tất cả bọn họ phải trả bằng máu của chính mình để tể những người hy sinh!"