Nhìn thấy người đang hừng hực trên người mình, Mộc Ngôn quay sang nhìn Lục Cẩn Phàm " Lục tổng, anh đã thấy mãn nguyện chưa? Cuối cùng anh cũng đã thành công hủy hoại cuộc đời của tôi rồi!".
Cô không giấy sụa, nhưng cũng không hùa theo, chỉ lạnh lùng nhìn Lục Cẩn Phàm vẫn đứng ngoài cửa.
Thân thể của cô lúc này cũng rất đau, thế nhưng lại không thể nào đau bằng ở trong trái tim được.
Cái cảm giác này, nó thực sự rất đau. Nó đâm thẳng vào trái tim của người phụ nữ, đau
buốt.
Cô từ từ nhắm mắt lại, đã thôi nhìn Lục Cẩn Phàm, tận hưởng cảm giác trước khi chết. Cô
thực sự cảm thấy mệt rồi, cô muốn ngủ một giấc thật là sâu.
" Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"
Không biết Ninh Thiên đã vào từ lúc nào, trực tiếp dùng tay đấm thẳng vào mặt của Lục Cẩn Phàm. Hắn đi đến, đẩy Diệp Tử Vũ ra ngoài, dơ tay về phía cô
:" Mộc Ngôn, cô hãy đi theo tôi!"
"Mộc Ngôn, cô hãy đi theo tôi!"
Ninh Thiên nắm lấy bàn tay của Mộc Ngôn, muốn lôi cô đi ra khỏi cái nơi bẩn thỉu này.
Thế nhưng bây giờ cô lại giống như một ngọn cỏ,không thể di chuyển được nữa.
Diệp Tử Vũ dĩ nhiên sẽ không thể để món đồ ăn đến tận miệng của mình rồi còn để mất, ông ta liền đi đến, hất tay Ninh Thiện ra khỏi tay của cô:
"Ninh tổng,tôi biết cậu có tình ý đối với người phụ nữ này, thế nhưng bây giờ cô ấy chính là người phụ nữ của tôi, cậu không có quyền để mang cô ấy đi!"
Đối mặt với sự tranh giành của hai người đàn ông,Mộc Ngôn lại giống như một con rối gỗ,mặc cho người khác định đoạt số phận của mình.
Bây giờ thân thể của cô đã bị vấy bẩn, cho dù nói gì đi chăng nữa cũng không thể sửa lại được.
"Diệp tổng, nếu ông thích thì tôi có thể cho ông tất cả dự án của chúng tôi! Ông hà gì phải tranh giành một người phụ nữ cơ chứ!".
Diệp Tử Vũ cười lớn, ông ta nhất quyết không muốn bỏ tay của mình ra.
Lục Cẩn Phàm lúc này đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười nhạt.
Hắn xưa nay chưa từng thiếu nhất là tiền,số doanh nghiệp muốn hợp tác với hắn thì phải gọi là cực kỳ nhiều. Điều hắn mong muốn trong buổi tiệc lần này, chính là sỉ nhục Hạ Mộc Ngôn, để cho cô biết
thế nào mới là lễ độ.
Ninh Thiên xưa nay vẫn chưa từng biết được thủ đoạn mà Lục Cẩn Phàm có thể làm ra,
nên vô cùng căm hận đối với người đàn ông này. Hắn hạn Lục Cẩn Phàm tại sao lại không
đối xử tốt với Mộc Ngôn, tại sao lại không biết trân trọng người phụ nữ thương yêu mình.
"Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể tha cho cô ấy!"
Ninh Thiên đi đến,nắm lấy cổ áo của hắn. Vô cùng tứ giận mà nghiến răng. Hắn cảm thấy Lục Cẩn Phàm vốn không trân trọng, đến khi mất đi thì mới hối tiếc cả một đời.
Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng tựa vào cửa, gương mặt theo đó cũng có chút cười, khẽ nhếch môi, hắn cười khẩy:
"Toàn bộ cổ phần Ninh thị mà anh đang cầm! Ninh Thiên, anh thấy như vậy có hợp lý hay không?"