Lục Cẩn Phàm bây giờ mới thực sự hiểu ra, hắn đã tìm sai người, trả thì làm người mất rồi.
Hóa ra người mà hắn luôn tìm kiếm, vậy mà lại ở ngay bên cạnh của hắn, ngày ngày chăm
sóc cho hắn.
Hạ Mộc Ngôn, đứa bé năm xưa vì cứu hắn mà suýt chút nữa mất mạng, vậy mà hắn lại không một chút thương hại.
Chắc chắn bây giờ, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn đầu.
Lục Cẩn Phàm muốn chạy đi tìm Mộc Ngôn, thế nhưng đã bị Diệp Tử Sâm ngăn lại.
Anh đứng thẳng, trực tiếp đối mặt với người đàn ông:"Lục Cẩn Phàm, anh không có quyền để đuổi theo cô ấy!"
[...]
Lúc này, ngoài trời mưa rất to. Hàng dài người đứng chờ ở dưới mái hiên để có thể trú mưa tạm thời.
"Mộc Ngôn, cô có muốn đợi ở đây một lúc hay không? Dù sao thì trời cũng mưa to, chúng ta không thể đi được!"
"Vậy thì anh ở đây đợi tôi đi, tôi có thể đi được một mình!"
Mộc Ngôn nhìn thẳng vào ánh mắt của Ninh Thiên, bây giờ cô thực sự không biết nên đổi diện với sự thật như thế nào nữa.
"Vậy thì tôi sẽ đi cùng với em! Mọi người hãy xuống xe trước đi!"
Bạch Lam cũng hiểu cho tình cảnh khó xử của Mộc Ngôn, nên cũng không muốn nói nữa. Liền dìu ông bà Bạch xuống xe.
Chiếc xe đi qua một đoạn dốc nhỏ, lắc lâu lắc lại không ngừng.
Trời vẫn chưa có dấu hiệu
ngừng mưa, thế nhưng Mộc Ngôn vẫn không hề đi chậm lại, thậm chí là càng lúc càng nhanh hơn.
"Mộc Ngôn, mau... mau phanh xe lại! Nếu không chắc chắn sẽ nguy hiểm mất!"
Chiếc xe dường như đã mất thắng, không hề dừng lại được.
Cả hai người bỗng nhiên cảm
thấy hoang mang đến kì lạ, dường như họ sắp nguy hiểm đến nơi.
[...]
Bạch Lam và Tề Xuyên dìu ông bà Bạch vào phòng.
Cả hai người đều nhìn nhau, nhưng
không ai bắt chuyện trước cả. Quả thực chuyện ngày hôm nay, không ai có thể ngờ đến
cả.
Tiếng chuông điện thoại của Tề Xuyên vang lên, nhìn thấy số điện thoại là của Mộc Ngôn,
cậu nhanh chóng bắt máy.
"Alo xin hỏi đây có phải là người nhà của cô Hạ Mộc Ngôn không ạ? Hiện tại trên chiếc xe
hai người đi đã gặp tai nạn, đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, phiền hai người mau đến xác định danh tính của bệnh nhân, phòng trừ trường hợp mang tính rủi ro nhất có thể xảy ra!"