"Nếu chị còn cố gắng giữ cô nhóc kia lại, thì đoạn video này sẽ được phát tán trên toàn thế giới! Để mọi người phỉ nhổ Bạch Lam, chắc chắn lúc đấy cô ta sẽ bị cả thế giới phỉ nhổ! "
Người gửi tin nhắn này đến là Lập Tuyết, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Mộc Ngôn, cô ta liền cười đắc ý.
"Mộc Ngôn, có chuyện gì vậy?"
Ninh Thiên ngồi bên cạnh, cũng rất tò mò vì tin nhắn kia, nên cũng mở ra xem. Bạch Lam bị rất nhiều người cưỡng hiếp, cô bé đã ra sức chống lại, thế nhưng tất cả cũng chỉ là vô hiệu.
Mộc Ngôn ôm đầu, cô bỗng nhớ lại mình cũng từng bị giống Bạch Lam, bị người đàn ông mình yêu bỏ mặc, cũng đã từng bị hành hạ thê thảm như vậy.
Ninh Thiên ôm lấy cô, sau đó hôn nhẹ vào trán, thì thầm vào tai cô:
"Mộc Ngôn, năm xưa là tôi vô dụng, không thể bảo vệ được cô! Thế nhưng chắc chắn, tôi sẽ bảo vệ được Bạch Lam!
Tề Xuyên lúc này không tin được vào mắt mình, liền đi đến cầm đoạn video lên xem:"Đây
không phải là Bạch Lam!"
Mọi người liền quay lại nhìn cậu, ngay cả Bạch Lam đang khóc cũng nín nhịn. Cô biết chắc chắn đoạn video kia đã đến tay của Mộc Ngôn mất rồi.
"Bạch Lam là sinh viên nghèo mới lên thành phố học tập, nên chắc chắn trong chi tiêu sẽ phải cẩn thận từng li từng tí một! Thế nhưng cô gái trong video này lại mặc quần áo vô cùng sang trọng, mái tóc được uốn rất đẹp! Đây là kỹ thuật chỉnh ảnh có từ vài năm trước, nếu so sánh với bây giờ thì đã cực kỳ lỗ thời. Không biết Cố thiếu gia bây giờ vẫn dùng loại này
sao?"
Lí luận vô cùng sắc bén, khiến cho Cố Dương không khỏi tức giận trong lòng.
"Chỉnh sửa ảnh thì đã sao? Chỉ cần bây giờ tôi phát tán đoạn video này ra ngoài, chắc chắn Bạch Lam sẽ bị hủy hoại, cô ta sẽ không thể đi học, đi làm hay đi bất cứ đâu được nữa! Tôi không tin Cổ Dương tôi không thể hủy hoại cuộc đời của cô ta!"