Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi theo sự truyền đạt của Ninh tổng trước kia, dù bất cứ xảy ra chuyện gì cũng phải ủng hộ cô Hạ! Đây cũng là chính là món quà mà đại ca tôi dành cho cô ấy, đồng thời cảm ơn cô Hạ đã xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy!". 

Ninh An mỉm cười nhìn Mộc Ngôn, hắn có thể cảm nhận được ở đâu đó quanh đây vẫn còn sự xuất hiện của Ninh Thiên. 

Mộc Ngôn khi nghe được câu này bỗng đơ người, cô cầm thật chặt tờ giấy mà Ninh An đưa cho cô. Có thể nhìn thấy rõ Ninh Thiên đã rất rõ ràng khi đưa tờ giấy này cho cô, chắc hẳn người đàn ông đó đã tin tưởng cô đến nhường nào. "Mộc Ngôn, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ cuối cùng mà Đại ca giao cho tôi rồi! Có thể tôi sẽ không xuất hiện trong một thời gian dài, mong cô sẽ không gì tôi mà cảm thấy áy náy!" Mộc Ngôn ôm lấy tờ giấy mà khóc, quả thực bây giờ người cô có lỗi nhất vẫn chính là Ninh 

Thiên. 

"Anh định đi đâu?" Ninh An mỉm cười nhẹ, dường như hắn đã trút bỏ được gánh nặng cuối cùng trong cuộc đời 

mình. 

"Có lẽ sẽ quay trở lại Bắc thành, cùng Bạch Lam và Tề Xuyên trông nom cửa hàng năm xưa! Mộc Ngôn, nếu được mong cô có thể ghé thăm!" "Tôi chắc chắn!". Khi đã quyết định xong, Ninh An từ trong ba lô lấy ra một cái mũ màu đen, mỉm cười nhìn bọn họ rồi trực tiếp rời đi. Ninh Thiên, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành xong tâm nguyện cuối cùng của anh rồi. Mộc Ngôn cô ấy vẫn sống rất tốt, tất cả mọi người đều bình an, duy chỉ có anh là không quay về nữa! Đại ca, quả thực là anh rất ích kỷ! Anh để lại cho chúng tôi qua nhiều đau khổ! Ninh An nhìn lên trời cao, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống. Mong kiếp sau gặp lại, chúng ta vẫn là anh em! [...] 

Đến cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Ninh An thì Mộc Ngôn cũng đã lấy lại được chức vụ của Lục Cẩn Phàm. Thế nhưng không hiểu tại sao cô lại không thể mỉm cười được, khi mà Mộc Ngôn liên tục nhớ đến những chuyện trước kia. 

"Mộc Ngôn, em vẫn nhớ đến những lời Ninh An nói sao?" 

Lục Cẩn Phàm từ đằng sau đi đến, ôm chầm lấy Mộc Ngôn. Hắn tham lam ôm cô vào trong người, giống như chỉ hận không thể đem cô hoàn nhập vào cơ thể của mình vậy. "Ninh An sẽ không làm chuyện gì bậy bạ chứ?" "Chắc chắn sẽ không đâu! Cậu ta thông minh như vậy, chắc chắn là đã đến Bắc thành với mấy người kia rồi!" Lục Cẩn Phàm đang an ủi Mộc Ngôn, nhưng thực chất cũng đang an ủi chính mình. Hắn 

quả thực suy nghĩ rất nhiều về quyết định của Ninh Thiên. 

"Em ngủ trước đi! Anh đi nói chuyện với Ôn Ninh một chút, rồi sẽ quay lại với em sau!" Mộc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng cô không ngủ luôn mà lặng lẽ ngắm cảnh về 

đêm. 

Đây là thói quen mà Ninh Thiên dạy cho cô, chính hẳn là người đã dạy Mộc Ngôn cách làm 

quen với bóng tối. 

[...] 

Sáng sớm hôm sau, Lục Cẩn Phàm đã đưa Mộc Ngôn đi ra nước ngoài du lịch. Mộc Ngôn đã nhiều lần từ chối, thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại lấy lý do hắn đã quyết định tổ chức đám 

cưới tại Luân Đôn của nước Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK