Cô giúp việc hoàn toàn không nói gì, chỉ lặng lẽ để bát cháo trên bàn rồi đi ra ngoài. Nhiệm vụ của cô đến đây là đã kết thúc rồi.
Nhìn xung quanh chỉ là 4 bức tường vô cùng lạnh lẽo, Mộc Ngôn bất giác mỉm cười. Hóa ra lại vẫn là trò giam cầm cũ rích này. Chắc chắn Lục Cẩn Phàm đã biết tối qua cô định làm điều xằng bậy, thế nên bây giờ mới nhất cô lại.
Không khí im lặng tới tụt cùng, ngay cả tiếng muỗi bay cô cũng có thể nghe thấy được. Căn phòng này có đơn vị cách âm rất tốt, là nơi vô cùng thuận lợi để hắn giam giữ cô.
1 lúc sau, cô giúp việc kia lại đi vào thêm lần nữa, lần này thấy cô vẫn không ăn, cô ta mới đi lấy thêm mộy bát nữa.
Mùi thơm của cháo bay ra khắp căn phòng, nhưng lại không hề khiến cô cảm thấy đói.
Mộc Ngôn đẩy nữ giúp việc kia ra, từng chút nhích về phía cửa. Cô sẽ không ngu ngốc ở đây mà chờ chết, cô phải thoát ra được khỏi đây.
Nữ giúp việc hoàn toàn không có chuẩn bị gì, cứ thế bị cô đẩy ra 1 cách thuận lời. Đầu cô ta đập vào mép bàn, làm máu chảy ra.
" Có vẻ như cô không thích rượu mời muốn uống rượu phạt!" Cô ta đứng dậy, cầm lấy tóc của cô mà kéo. Mộc Ngôn hét thất thanh, thế nhưng lại chẳng hề có ai để ý.
"Cô hét to lên, hét to vào! Dù cô có dùng loa để hét cũng không hề có ai đến cứu cô đâu! Không phải cô không muốn ăn sao! Ăn hết cho tôi!"
Cô ta vô cùng tức giận, ép Mộc Ngôn mở miệng ra để ăn cháo. Bát cháo do mới được múc lên, khói vẫn còn bay nghi ngút trong không khí.
Người giúp việc không hề để ý, càng ngày càng mất nhẫn nại ép cô ăn. Cháo rất nóng, nó làm miệng cô bị bỏng. Thế nhưng Mộc Ngôn lại không thể kháng cự.
Bây giờ cô giống như 1 người què, hoàn toàn không có khả năng để đối đầu với 1 người bình thường. Hơn nữa, sau khoảng thời gian dài cô ngủ say, sức khỏe vẫn còn đang rất yếu.
Đến khi người giúp việc đứng dậy, thì Mộc Ngôn vẫn đang còn chật vật trên sàn. Nước mắt cô cứ thế chảy ra, lăn dài trên má của người phụ nữ. Cô nắm chặt tay mình, cô sẽ không nhẫn nhục người đàn ông kia nữa.
Thế nhưng trong hơn 1 thời gian dài, hắn vẫn không hề đến thăm Mộc Ngôn dù chỉ 1 lần.
Mỗi lần cô nhờ nữ giúp việc gọi điện, cô ta đều nói:"
Thiếu gia bận rồi!".
Không phải hắn bận, mà là hắn không muốn nhìn thấy cô mà thôi! Cuộc sống cứ như thế trôi qua, êm đẹp, bình yên. Ngày sinh nhật của Tống Doanh Doanh, cô cũng không hề đến tham gia.
Hôm nay, đã là ngày thứ 279 cô ở đây, không hề có một ai đến thăm cô. "Ông quản gia, ông nói gì! 1 tháng nữa là đến hôn lễ của thiếu gia và Mộc Tầm tiểu thư ư?"
"Ông quản gia, ông nói gì! 1 tháng nữa là đến hôn lễ của thiếu gia và Mộc Tầm tiểu thư ư?"
Người giúp việc cố ý nói to hơn, chianh là để Mộc Ngôn trong nhà có thể nghe thấy. Cô ta muốn cô biết rằng, bây giờ ai mới chính là bà chủ của Lục gia. Mộc Ngôn nãy giờ nghe thấy tất cả, thế nhưng cô lại không hề quan tâm. Bây giờ
chuyện của Lục Cẩn Phàm đã không còn là chuyện khiến cô quan tâm nữa rồi.
Cô thở dài, lấy từ trong tủ 1 con dao gọt hoa quả, đây là thứ cô đã lấy được trong lúc nữ giúp việc kia không để ý. Đây chính là thứ, cô sẽ cầm lấy nó để giết chết người đàn ông còn không bằng cầm thú kia!
*
*
Tin đồn Lục Cẩn Phàm kết hôn lan nhanh chóng đến tai giới truyền thông. Ai cũng cố gắng chen lấn để có thể thu thập được nhiều thông tin nhất. "Không ngờ được đấy! Cậu đã là người đàn ông 2 vợ, còn tôi thì vẫn chưa có 1 mối tình!"
"Đó là do cậu vẫn chưa gặp được người trói buộc được cậu mà thôi!"
Ôn Ninh đi theo sau hắn, vừa cằn nhằn về chuyện tình của hắn.