Thế nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, Mộc Ngôn đã bị hành hạ như thế nào.
Ngày ngày chịu đủ sự tra tấn của Lục Cẩn Phàm, hơn nữa nhiều khi đến cơm cũng không có mà ăn.
" Cơm có thể cho giúp việc, cũng có thể cho chó ăn, nhưng Hạ Mộc Ngôn cô tuyệt đối không được!".
Trong những năm cô sống ở đấy,phải chịu sự hành hạ nhau thế nào, không ai hiểu, không ai hay biết.
Trong những buổi dạ tiệc, Lục Cẩn Phàm luôn luôn chuẩn bị cho cô những bộ váy đẹp nhất, hoàn hảo nhất để che dấu đi những vết thương trên người Mộc Ngôn.
Thế nhưng Diệp Sinh cũng không phải là kẻ ngu, hắn hoàn toàn hiểu được nếu mà mình nói ra chuyện này, chắc chắn cả Hà thành sẽ được một phen hỗn loạn.
Nếu họ biết đường đường là một diễn viên nổi tiếng, lúc nào cũng nói những đạo lý tốt đẹp, được hàng ngàn người ngưỡng mộ vậy mà lại là một hung thủ giết người.
Chắc chắn lúc đó cái tên Hạ Mộc Tâm sẽ phủ sóng trên tất cả các mặt báo.
Thế nhưng hắn cũng chẳng có dại gì mà đem chuyện này nói ra cho người ngoài biết.
Vì lúc đó chắc chắn lúc đó Diệp Sinh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
" Hạ Mộc Tâm, cô chẳng lẽ lại trách tôi ư? Trách tôi lúc đó tại sao lại nhận tội thay cô sao? Nếu không phải Tống Doanh Doanh và Hạ Mộc Tâm, liệu Hạ Mộc Ngôn tôi có ngày hôm nay sao?"
Mộc Ngôn hét lên trút tất cả những đau thương mà mình phải chịu ra ngoài.
Cô đã phải sống trong một cái vỏ bọc quá lâu rồi, và bây giờ là lúc nên thoát ra khỏi cái vít bọc đó.
Hạ Mộc Tâm không chịu được kích động, ngay lập tức lấy ở bên hông một con dao nhọn, đâm thẳng vào mu bàn tay của cô. Khiến cho Mộc Ngôn không khỏi nhăn mặt lại.
Cô ta
cười hạnh phúc.
Đây chính là điều mà cô ta mong muốn.
Nhìn thấy Mộc Ngôn sống không bằng chết, mãi
mãi không bao giờ được siêu thoát.
Diệp Sinh thấy tình hình có vẻ không ổn, liền đứng lên ngăn cản." Hạ tiểu thư, cô không nên nổi cáu như vậy.
Đây là con tin mà tôi muốn bắt để biết Lục Cẩn Phàm. Nếu cô muốn giết cô ta, thì đừng có trách tôi tại sao lại không khách sáo!"
Hạ Mộc Tầm lúc này bắt đầu trút giận lên người khác. Tính của cô ta cuối cùng vẫn là không thể sửa được. "Chuyện của tôi không cần anh phải lo lắng!" Mặc dù có chút tức giận, thế nhưng Diệp Sinh cũng không lẽ mà giận lâu. Ai bảo hắn ta mê mẩn người phụ nữ này cơ chứ.
Tiếng xe ở ngoài bỗng vang lên, cả hai người bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Chỗ này vô cùng hẻo lánh, đã gần chục năm nay không có người ở.
Làm sao có người đến đây cho được.
Dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce màu đen, cửa xe bắt đầu mở ra, ba người đàn ông vô cùng kiêu hãnh mà bước xuống.
Ôn Ninh vô cùng háo hức nhìn xung quanh một lượt, trong lòng không khỏi cảm thán:
" Tên Diệp Sinh này đúng là biết chọn địa điểm! Nơi đây đúng là có phong cảnh rất đẹp, rất hữu ích để lập địa điểm né tránh cảnh sát! Đã thể ở đây cũng không có điện thoại di động, thảo nào chúng ta tìm mãi cũng không ra địa điểm mà hắn bắt cóc!"