"Hôm nay anh còn có việc, nên lát nữa sẽ kêu Trác Lâm đưa em đi đến bệnh viện!"
Cô ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói:"Được rồi!"
Hạ Mộc Tâm lúc này mới cảm thấy mọi chuyện dường như đang nằm ngoài kiểm soát của cô ta.
Lục Cẩn Phàm bây giờ không quan tâm cô ta như trước nữa.
Lục Cẩn Phàm dường như ăn không được ngon, mới chỉ ăn vài miếng đã chuẩn bị ra xe để
đi làm.
"Cẩn Phàm, áo của anh bị dính bẩn rồi kìa!"
Hạ Mộc Tâm để ý đến trên chiếc áo vest màu xanh của hắn dính bẩn, liền đi đến để lau.
Thế nhưng người đàn ông lúc này lại có ý muốn tránh né, không muốn cô ta giúp mình.
"Anh tự làm được! Mộc Tâm, em ăn cơm trước đi! Anh lên tầng thay quần áo đã!"
Bàn tay đang ở trên không trung bỗng dừng lại.
Hạ Mộc Tâm lúc này cười khẩy, sau đó bước thấp bước cao đi lên tầng.
Cô ta đã từng mơ ước mình sẽ được gả vào hào môn thế gia, vậy mà bây giờ, Hạ Mộc Tâm đã bắt đầu cảm thấy hối hận lắm rồi.
Tiếng chuông cửa lúc này bỗng nhiên vang lên, theo thói quen ông quản gia liền lục đục đứng dậy để xem người đến là ai.
Thế nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ mặc váy màu trắng đứng trước cửa nhà mình, ông ta không thể nào mà tin được vào mắt mình.
"Thiếu gia, cậu có khách!"
Ông lắp bắp nhìn Lục Cẩn Phàm đã đi xuống.
Hắn vẫn ung dung thong thả chỉnh đốn lại quần áo tây trang của mình.
"Là ai mà nom ông sợ sệt thế!".
Lục Cẩn Phàm có chút khó hiểu.
Ông quản gia này đã làm cho hắn rất nhiều năm rồi, chưa có việc gì là ông ta chưa đối mặt. Vậy mà hôm nay sao lại khác thường tới như vậy?
"Thiếu gia, tốt nhất là cậu vẫn nên trực tiếp nhìn thấy thì hơn!"
Ông quản gia vô cùng lễ phép nhìn hắn, sau đó lại kính cẩn nhường đường.
Người phụ nữ trước cửa nhà kia, vô cùng giống với Tử Họa tiểu thư năm đó gặp tai nạn. Không biết thiếu gia gặp lại sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Dù đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, thế nhưng khi nhìn thấy người phụ
nữ trước cửa nhà, túi xách của hắn bỗng nhiên rơi xuống.
"Cô là ai?"
Hắn bỗng nhận ra, trong giọng nói của mình có chút lắp bắp khó hiểu. Đó dường như là
vui mừng, cũng có thể là nghi ngờ.