Chương 18: Gây sự(1)
" Cắt bỏ đôi chân của Hạ Mộc Ngôn đi!" Lục Cẩn Phàm tuy là nói chuyện với người khác qua điện thoại, nhưng mắt vẫn dán chặt vào lúc cô tập đứng lên. Cứ đứng được một lúc, cô lại ngã xuống. Hắn mỉm cười, vẫn không hề rời mắt đi! Nếu đứng lên đã khó khăn như vậy, vậy chi bằng cắt luôn đi cho nhanh. Đầu dây bên kia bỗng im lặng, đến cả hơi thở cũng có thể nghe thấy. "Lục tổng, ngài chắc chứ?” "Còn nói nữa thì cậu chuẩn bị đi thay cô ta đi" Lục Cẩn Phàm vừa nói xong,trực tiếp ngắt luôn điện thoại, không để cho đối phương nói thêm 1 câu nào
nữa.
Phía bên kia, Trác Lâm nghe ông chủ của mình nói vậy, khẽ thở dài một hơi. Thiếu gia của hắn vẫn vậy, vẫn lạnh lùng như ngày nào. Giá như Tử Họa tiểu thư không mất, thì Lục Cẩn Phàm cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ.
**
Lúc này, ở 1 quán Bar xa hoa trụy lạc, Lục Cẩn Phàm,Ôn Ninh và Trác Lâm lúc này đều đang ở đây.
Ôn Ninh trong tay ôm 1 cô gái mặc váy hai dây, phần áo ôm sát lấy bộ ngực đầy đặn kia. Cô gái cũng không phải dạng vừa, vừa ôm Ôn Ninh vừa lắc lư theo điệu nhạc. Người đàn ông mỉm cười, thơm lấy đôi tay của cô ta, đôi mắt có chút thất thần:" Em thật là đáng yêu!". Người phụ nữ mỉm cười, ngực dán chặt vào người đàn ông. Ôn Ninh thấy vậy càng cảm thấy hài lòng hơn rất nhiều.
Trác Lâm thấy một màn này, không chịu được, liền quay mặt đi ra chỗ khác. Tuy hắn là đàn ông, dĩ nhiên cũng sẽ có dục vọng của một người bình thường, thế nhưng không phải ai hắn cũng có thể đưa lên giường được. Đặc biệt là thể loại phụ nữ ở đây, hắn còn không biết cô gái trong tay Ôn Ninh đã trải qua đêm với bao nhiêu thằng đàn ông khác.
Chính Lục Cẩn Phàm đã dạy cho hắn, không phải người phụ nữ nào cũng có thể đưa lên giường của mình. Chính vì vậy, mỗi khi Lục Cẩn Phàm đưa phụ nữ về nhà, đều phải trải qua hàng ngàn cuộc xét nghiệm. Nào là xét nghiệm xem có mắc bệnh phụ khoa hay bệnh truyền nhiễm nào hay không, trên người liệu có mang theo hung khí sắc nhọn hay không. Chỉ trừ có mỗi Tiểu Hồng, đây chính là sai sót lớn nhất của Lục Cẩn Phàm. Ôn Ninh nhìn thấy 2 người còn lại không hề giống mình, ai cũng nghiêm nghị mặc vest, chỉ có mỗi anh là mặc áo sơ mi quần tây. -Đây chính là phong cách của Lục gia sao? Không muốn đụng vào phụ nữ? "Ôn tổng, thiếu gia chúng tôi không có quan niệm đến những nơi như thế này!"
Trác Lâm biết thiếu gia nhà mình sẽ không hề nói gì, nên đành nói trước cho đỡ mất lịch sự. Dù sao hắn ở đây, cũng phải hoàn thành tốt vị trí cận vệ.
Lục Cẩn Phàm thấy Trác Lâm nói vậy, vẫn không nói gì, chỉ nhắm mắt để dưỡng thần, tỏ ý Trác Lâm nói không hề sai.
Một cô gái khác bỗng nhiên đi đến, đặt tay mình lên tay của Lục Cẩn Phàm đang đặt ở trên ghế. Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu, muốn thu tay lại về. Thế nhưng, cô ta vẫn không có ý buông ra, mặc cho ánh mắt cảnh cáo của Trác Lâm.
.
" Vị thiếu gia này, nom thật soái nha!"
Cô ta không hề biết điều, lướt nhẹ lên cánh môi anh đào của người đàn ông. " Nếu anh muốn, hôm nay Lệ Lệ sẽ phục vụ anh thật tốt!" Người phụ nữ tên Lệ Lệ thì thầm vào tai hắn, giọng õng ẹo có khi vắt cả nước cũng được. Làm cho Trác Lâm không tự chủ được, liền nổi da gà. Nói như thế, có phải là hơi quá rồi không? Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại không hề để ý, coi cô ta chỉ là người vô hình. Ôn Ninh vừa nghe Lệ Lệ nói xong, ngay lập tức vỗ đùi đánh đét 1 cái. Lệ Lệ, hay còn được mọi người trong Hà thành biết đến với cái tên Hoàng Ngọc Lệ, được coi là mỹ nữ số 1 đây. Cô gái này rất kì lạ, rất ít khi chịu tiếp khách mỗi khi có nhu cầu. Vào 1 ngày đặc biệt trong tháng, Hoàng Ngọc Lệ sẽ đứng ở vị trí cao nhất trong quán Bar, ném xuống 1 quả cầu pha lê rực rỡ. Chỉ cần có 1 người bắt được quả cầu thì đêm đấy sẽ được nói chuyện cùng với mỹ nữ 1 đêm.
Ôn Ninh vừa suýt xoa Lục Cẩn Phàm may mắn, vì Lệ Lệ rất ít khi là người đến bắt chuyện. Số người biết được khuôn mặt của mỹ nữ Hà thành ra sao thì rất ít, có khi đếm được cả trên đầu ngón tay.
Trác Lâm ở bên cạnh, thầy Hoàng Ngọc Lệ định có hành động không đúng với thiếu gia, liền đưa tay ra để ngăn lại. "Tiểu thư, xin lỗi thiếu gia chúng tôi không tiếp khách! Thiếu gia cũng không có ý định đi riêng với ai!" " Đấy là thiếu gia các anh chưa gặp được tôi!" Hoàng Ngọc Lệ mỉm cười, tự tiện ngồi xuống đùi của Lục Cẩn Phàm. Đôi tay không tự chủ, vuốt ve mái tóc màu bạch kim của hắn. Đúng là người đàn ông của Hà thành, dù đi đến đâu vẫn luôn có thể tỏa sáng. Trác Lâm muốn đứng dậy động thủ, nhưng lại thấy Lục Cẩn Phàm ra dấu hiệu không cần. Một mình hắn giải quyết chuyện này cũng không phải là vấn đề to tát gì cả. Lệ Lệ vẫn không biết thân biết phận, liên tục sờ vào tóc của người đàn ông. "A... A đau!" Lệ Lệ vừa ôm lấy cánh tay của mình, vừa hét to lên. Nhiều người chạy đến, càng lúc càng đông.
Chỉ thấy Lệ Lệ vừa ôm bàn tay của mình, vừa thất thanh kêu lớn. Không biết Lục Cẩn Phàm từ lúc nào, cầm lấy bàn tay của cô ta, bẻ mạnh 1 cái, tiếng răng rắc vang lên.
Ôn Ninh nhìn thấy một màn này, lắc lắc ly rượu trong tay, trong lòng thầm cầu nguyện cho người phụ nữ xấu số đã đụng đến không đúng người. Người ta nhìn thấy Lục Cẩn Phàm còn muốn tránh đi không được, vậy mà cô ta lại ngu ngốc đi đâm đầu vào. Chỉ sợ hôm nay, cô ta đã lành ít dữ nhiều.
Hoàng Ngọc Lệ mãi mới thoát ra được khỏi bàn tay của Lục Cẩn Phàm. Cô ta chỉ là 1 người phụ nữ yếu ớt, trói chân gà còn không chặt, vậy mà lại đi đối đầu với 1 người đàn ông không tìm không phổi. "Cút!".
Lục Cẩn Phàm vứt bỏ cô ta xuống đất, không cảm xúc phủi bỏ những chỗ cô ta đã chạm vào, giống như 1 thứ gì đó, cực kì bẩn thỉu.
Thế nhưng người phụ nữ không phải dạng vừa, cô ta vừa ôm cánh tay đau của mình, vừa lết về trong phòng trang điểm.
" Tôi nhất định sẽ quay lại!"
Ôn Ninh châm 1 điếu thuốc, mong ngóng chờ xem kịch hay. Đã hơn 5 tháng hẳn về nước, lâu ngày không được khởi động, thân thể đã sắp mốc meo lên rồi. Quả nhiên, 1 lúc lâu sau Lệ Lệ dẫn theo 1 người đàn ông béo tròn đến, bên má phải của hắn còn có 1 vết
..!
sẹo dài. Cái đầu trọc lóc không 1 sợi tóc, nom càng giống 1 tên phá gia chi tử hơn. Đằng sau, cũng có thêm
vài tên nữa, người thì xăm xỔ đầy mình, kẻ thì sẹo đầy mặt. "Anh Long, là bọn họ đến gây sự!" Hoàng Ngọc Lệ chỉ thẳng vào mặt Lục Cẩn Phàm, quát to. Bây giờ đây, cô ta đã tìm thấy chi viện, thì cần gì phải sợ ai nữa. Bước vào địa bàn của Long ca, thì phải theo quy tắc ở đây. Nếu ai làm trái, giết không tha.
Ở đây là 1 quán Bar nổi tiếng và đông khách, đĩ nhiên phải có sự tranh chấp giữa các cô gái cùng ngành với nhau. Những lúc như thế này, có 1 chỗ dựa vững chắc cũng là 1 lợi thế không hề nhỏ. Long ca đánh giá Lục Cẩn Phàm 1 lượt, ánh mắt lướt qua bộ vest mà hắn đang mặc trên người. Tất cả các đường kim mũi chỉ, đều được đo theo tiêu chuẩn của người đàn ông, tuyệt đối không lệch đi dù chỉ là nhỏ nhất.
Thế nhưng Long ca cũng không quá chú ý, đi về phía của Lục Cẩn Phàm, dùng 1 cây côn đập mạnh vào chiếc bàn mà 3 người đang nói chuyện. Ngay lập tức nó gãy làm đôi.