"Thiếu... Thiếu gia, Hạ tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi!" Ông quản gia vội vàng đi vào, quên cả gõ cửa nên mới khiến Trúc Lâm tức giận như vậy. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu trong nhà họ Lục này không có quy tắc, chắc chắn đã hỗn
loạn đến lúc nào rồi cũng không biết.
Đặc biệt, từ khi Lục Cẩn Phàm lên nắm quyền hành toàn bộ Lục thị, thì ngay lập tức đã cho thi hành
những quy tắc ngầm giữa những người giúp việc với nhau. Nhẹ thì cắt giảm lượng, hay chỉ bị đánh gãy
tay gãy chân rồi trả cho gia đình. Nhưng còn tội nặng thì ghét luôn tại chỗ.
Ông quản gia thường ngày vẫn luôn là người tuân thủ quy tắc nhất, vậy thì mới có thể làm gương cho
những người ở dưới được. Hôm nay ông vội vàng như vậy, chắc chắn đã có chuyện khẩn cấp xảy ra.
Lục Cẩn Phàm ra lệnh cho Trác Lâm lui xuống. Tên này vẫn vậy, vẫn nóng nảy suy nghĩ bốc đồng.
Hắn có chút lo lắng, trong ngực dường như có thứ gì đó đang muốn bóp chặt tim của hắn lại, từng vết
đau như kim châm từ từ kéo đến.
"Ông quản gia, ông cử ra ngoài trước đi! Khi nào xong việc Cẩn Phàm sẽ cho gọi ông vào nói
chuyện!"
Ôn Ninh vẫn là người suy nghĩ thấu đáo nhất, đứng lên để an ủi ông quản gia.
Thế nhưng ông còn chưa kịp nói xong, đã bị chốt ở ngoài:" Thiếu gia, Hạ tiểu thư... sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi!"
Nhưng những lời cuối, ông chỉ có thể nói thầm ở trong lòng. [...] Dường như Lục Cẩn Phàm hầu như không quan tâm đến những gì ông quản gia vừa nói, chỉ im lặng nghe Trác Lâm và Ôn Ninh báo cáo những gì mà họ điều tra được.
"Ba năm trước, khi Ninh Thiên sang Mỹ làm ăn, không biết đã dùng cách gì, ngay lập tức đã có thể
dẫn Ninh thị một bước lên mây. Tôi không biết bọn họ làm thế nào để có thể được như vậy, nhưng theo
trong tài liệu, Ninh An mới chính là người mà được Ninh Thiên tin tưởng, giao cho toàn bộ trọng trách
lớn nhỏ!
Ninh An từ nhỏ đã đi theo hắn, nên thường không cần hắn nói đã tự ra tay trước. Khác với Ninh Thiên, tên Ninh An thường trầm tính và cực kỳ ít nói. Hẳn ít khi ta tay đả thương người khác, nhưng một khi đã
làm thì chỉ có đầu rơi máu chảy!"
Lục Cẩn Phàm nghe Ôn Ninh nói, trong lòng cũng không khỏi có chút khen ngợi với Ninh Thiên và Ninh An.
Năm xưa ông cụ Ninh không những không có con, mà ngay cả một người vợ chung chăn chung gối cũng không có. Ông ta quá giàu, đồng thời trong làm ăn cũng đắc tội với nhiều người, nên thường xuyên dẫn đến hay bị người khác tính toán, muốn diệt trừ mối tai họa này. Nên ngay khi ông ta năm mươi sáu tuổi, đã đến một cô nhi viện ở ngoại ô thành phố, nhân nuôi một
đứa trẻ, và đặt tên nó là Ninh Thiên. Vì sợ đứa trẻ còn nhỏ, không biết đề phòng nguy hiểm về sau, nên
ông ta cũng nhận một đứa bé khác, đặt tên là Ninh An.
Ôn Ninh sắc mặt có chút trầm tư, hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn xa xăm:" Có phải hai người rất tò mò là
tại sao tôi lại hậu Ninh Thiên đến như vậy không?".
Lục Cẩn Phàm thoáng có chút nghi ngờ, nhưng lập tức thay đổi. Hắn xoay ghế, ngồi nghịch nghịch chiếc nhẫn trong tay:" Năm tôi ba tuổi, bố tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài! Ông và người phụ nữ ấy gián tiếp hại chết mẹ tôi, nhằm chiếm đoạt cổ phần mà bà đang nắm! Hồi đấy tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện gì nên cứ ngỡ mẹ vì không cẩn thật nên mới ngã từ trên tầng cao xuống, nhưng đến năm tối 6 tuổi, đã trực tiếp nhìn thấy mỗi đêm bà ta đều bị ám ảnh bóng ma của mẹ tôi. Thường xuyên kêu
bà tha thứ cho lỗi lầm của mình!
Tôi lúc đấy hậu mà không thể làm gì được, nên đã ngay lập tức lập kế hoạch trả thù! Tôi hại bà ta mất
đi đứa con với bố, khiến cho người phụ nữ ấy ngoài mặt thì nói thương tôi như con đẻ, nhưng trong lòng chỉ muốn giết ghét tôi mà thôi!" "Vậy còn Ninh Thiên có quan hệ gì với anh?"