Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tử Sâm giống như đang chạy liên tục thở hổn hển, Ninh Thiên phải cố gắng để nghe thấy hết những lời mà anh nói. "Anh gọi điện cho Lục Cẩn Phàm chưa?"

" Cậu ta đang trên đường tới đó!" 

Ninh Thiên có thể cảm nhận được, Mộc Ngôn chắc chắn đang gặp nguy hiểm, liền cầm 

lấy tẩy trang để đi ra ngoài, cũng không kịp báo cho Ninh An một tiếng. 

Diệp Sinh lúc này vẫn chưa biết thông tin của mình đã bị bại lộ, hắn vẫn còn vô cùng thong thả nhìn kiệt tác mà mình gây ra. 

Sau cú sốc của bố mình, tâm lý của hắn cũng đã trở nên vô cùng vặn vẹo, thường xuyên làm nên những chuyện điên rồ. Diệp Sinh trói Mộc Ngôn lên một thanh xà ngang, liên tục quất rọi vào người của cô. 

Khi đã nhìn thấy tác phẩm mà mình làm ra đẹp đẽ lạ thường, hắn bỗng trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, liền nhanh chóng chụp lại rồi gửi cho Lục Cẩn Phàm với Ninh Thiên xem.

" Chỉ cần Lục Cẩn Phàm đến được nói này, chắc chắn tôi sẽ giết được hắn ta! Nếu có thể như vậy, tôi sẽ trả thù được cho bố của mình!" 

Mộc Ngôn bị đánh đau đến thấu xương, thế nhưng lại không dám nói thêm một câu.

Bây giờ cả thân thể của cô đâu đâu cũng là máu, cảm giác trông thật là đáng sợ. 

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vì không được xử lý kịp thời,nên chỗ nào cũng thấy máu chảy be bét, thấm đẫm bộ đồ bệnh nhân cô còn đang mặc. 

" Diệp Sinh, anh không phải bắt ép bản thân mình làm gì cả! Chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ không đến đâu, anh ta hận tôi đến tận xương tủy cơ mà! Có lẽ bây giờ khi nhìn thấy tôi bị 

như vậy, anh ta còn đang hả hê ở nhà!" 

Thế nhưng không nghe cô nói thêm, Diệp Sinh đã trực tiếp tát cô một cái, khiến máu ở khóe miệng cô chảy ra. Hắn lại lấy điều đó làm điều thích thú, liên tục nhìn những vết thương trên người của cô. "

Tiện nhân, nếu không phải là tại cô, thì chắc chắn bố tôi sẽ không chết! Tất cả là do tiện nhân nhà cô gây ra!" Cô cười khổ, trong lòng liền cảm thấy chua xót. Vết thương ở khóe miệng theo đó cũng đau hơn. 

Trước mắt cô vẫn mãi chỉ là một màu đen tối, dường như nơi đây không có ánh sáng. Thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, lạnh đến tận xương tủy.

" Diệp Sinh, anh không cần phải tin lời cô ta làm gì! Tôi chỉ cần anh ngay lập tức giết cô ta là được rồi!" 

Hạ Mộc Tâm lúc này bỗng lên tiếng, cô ta dùng đèn pin để soi, trực tiếp xóa bỏ cái bóng tối u ám kia. 

[...] Trên con đường quốc lộ ngày ngày rất ít người qua lại, hôm nay bỗng nhiên có một đoàn xe dài đi đến. Nhiều người dân không khỏi thích thú, thỉnh thoảng lại nghoảnh ra ngoài để  xem. 

Lục Cẩn Phàm và Ôn Ninh là hai người dẫn đầu đoàn xe.

Ôn Ninh tỉ mỉ lau khẩu súng trong tay, lòng không khỏi cảm thán:" Đúng là lâu rồi chưa đụng vào súng, bây giờ cầm lại có cảm xúc xa lạ!" 

Trác Lâm ngồi bên cạnh lái xe, nghe vậy cũng mỉm cười nhẹ.

Bọn họ đã rửa tay gác kiếm từ lâu, đã gần chục năm chưa đụng đến súng rồi.

" Ôn tổng, Diệp Sinh chỉ có một mình! Chúng ta mang nhiều người như vậy liệu có phù hợp hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK