Trác Lâm cố gắng tìm xem Lục Cẩn Phàm có biểu hiện gì lạ thường hay không, nhưng để ý cả buổi mà Lục Cẩn Phàm vẫn bình thường, bấy giờ Trác Lâm mới an tâm thêm một chút.
Các cổ đông theo lời Ôn Ninh đều tụ tập đầy đủ ở phòng họp, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi.
Cánh cửa từ từ mở ra, Lục Cẩn Phàm và Mộc Ngôn từ cánh cửa bước vào.
Bước chân của người đàn ông vững chắc, sắc mặt cũng hồng hào nên không ai nghĩ hắn vẫn đang mang bệnh trong người cả.
Mộc Ngôn đi theo bên cạnh, cô ngồi cạnh Lục Cẩn Phàm, phòng khi hắn cảm thấy khó chịu trong người.
"Lục tổng, chúng tôi rất vui khi thấy anh quay trở lại công ty!"
Đối diện với những cặp mắt tò mò nhìn về phía mình, Lục Cẩn Phàm chỉ cười cười, không một ai biết hắn đang suy nghĩ gì cả.
"Nhìn thấy tôi khỏe mạnh bình thường như vậy, chắc các vị thất vọng lắm!"
Mấy người cổ đông liền hít một ngụm khí lạnh, Trác Lâm đứng bên cạnh quan sát biểu hiện vừa từng người một, hắn lại khẽ mỉm cười.
"Các vị không cần phải lo lắng như vậy nữa, hết hôm nay tôi sẽ trao lại toàn bộ quyền cai quản cho vợ tôi là Hạ Mộc Ngôn. Thế nhưng vì cô ấy chưa có kinh nghiệm, nên tôi sẽ tạm nhờ Ôn Ninh cai quản hộ! Chỉ cần Mộc Ngôn còn sống, thì cô ấy chính là Giám đốc của Lục thị!"
"Các vị không cần phải lo lắng như vậy nữa, hết hôm nay tôi sẽ trao lại toàn bộ quyền cai quản cho vợ tôi là Hạ Mộc Ngôn. Thế nhưng vì cô ấy chưa có kinh nghiệm, nên tôi sẽ tạm nhờ Ôn Ninh cai quản hộ! Chỉ cần Mộc Ngôn còn sống, thì cô ấy chính là Giám đốc của Lục thị!"
Lục Cẩn Phàm nói rất chậm, thế nhưng lại giống như tiếng sét giữa trời quang đối với mọi người.
Tất cả ai cũng nhìn về phía Mộc Ngôn giống như tra hỏi, chỉ mong có thể từ cô rút ra mọi bí mật gì đó. Đây là quyết định quan trọng đối với Lục thì chỉ cần quyết định sai sót một chút sẽ ảnh hưởng đến công ty.
Ngay cả người lâu năm nhất cũng chưa chắc dám đứng lên chịu hậu quả, vậy mà Lục Cẩn Phàm lại giao trách nhiệm cho một người hoàn toàn không có khả năng làm việc.
"Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện! Lục tổng, đây không phải là công ty của một mình nhà cậu, mà cậu có thể bầu ban quản trị một cách tùy tiện như vậy được! Quyết định của cậu nên xem xét lại thì hơn!".
Một vi cổ đông đứng bật dậy, ông ta vô cùng không thích ý kiến này của Lục Cẩn Phàm một chút nào cả.
Ngay lập tức mọi người cũng ồn ào hơn cả, đặc biệt là những người lâu năm làm việc ở đây. Thân là một người gắn bó ở đây đã lâu, nên Lục Cẩn Phàm vô cùng hiểu tính cách của mọi người.
Thế nhưng lúc này, lồng ngực hắn lại có chút đau đớn, mùi tanh của máu dường như muốn xộc thẳng vào mũi của hắn.
"Nếu các vị không hài lòng, thì tôi sẽ để lại Ôn Ninh và Trác Lâm cho Mộc Ngôn cai quản. Hai người bọn họ tuy không dày dặn kinh nghiệm như các vị, nhưng về độ chính xác, thì tôi tin tưởng tuyệt đối!"