"Mở cửa xe!"
Tài xế nghe vậy bất giác giật mình, vội mở cửa xe cho hắn. Nhưng còn chưa kịp cho xe dừng lại thì Lục
Cẩn Phàm đã tự mở cửa nhảy xuống.
"Thiếu gia!"
Tất cả mọi người đều trong trạng thái chuẩn bị. Chỉ cần Lục Cẩn Phàm nói 1 cây bọn họ chắc chắn sẽ
có hành động. Thế nhưng lúc này, mọi chuyện lại vô cùng yên tĩnh, Ôn Ninh cũng không nhận thấy có
điểm khác thường nào. Hắn nhíu mày, có vẻ hơi ngạc nhiên về hành động của người đàn ông
Lục Cẩn Phàm không hiểu tại sao hắn lại nhìn thấy nụ cười lúc nãy. Nó khắc sâu vào trong tâm trí của
hắn, khiến hắn không thể nào quên được.
Lúc này, mặt trời cũng đã lên cao, Mộc Ngôn mới từ từ mở mắt ra. Hôm qua không hiểu tại sao cô lại không thể ngủ được, đến gần sáng hôm nay mới chợp mắt được 1 chút. Một người giúp việc đi vào, không phải là người hà khắc lúc trước, mà là 1 cô gái còn rất trẻ, chỉ tầm 25
hay 26 gì đó.
" Hạ tiểu thư, thiếu gia dặn tôi cần phải chăm sóc cho cô thật tốt. Để có thể diễn ra cuộc phẫu thuật
đúng thời gian!"
Người giúp việc nói rất nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy hơi bất ngờ. Phẫu thuật? Cô
có bị gì đâu mà phải phẫu thuật?
Một dự cảm xấu bỗng nhiên hiện ra, cô chợt cảm thấy như có 1 dòng điện xẹt qua lưng của mình. " Hắn rốt cuộc lại muốn làm gì nữa?".
Lục Cẩn Phàm trước nay chưa từng làm mấy việc vô nghĩa. Cô tưởng hắn đã nhận ra lỗi lầm của mình, quay lại chăm sóc thật tốt cho Hạ Mộc Tầm.
Người giúp việc chỉ nhẹ nhàng kéo màng lên, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi kia của cô. "Hạ tiểu thư, Mộc Tầm tiểu thư có dặn tôi chuyển lời với cô: Một con gà sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành phượng hoàng, một bông hoa dại sẽ không có cách để vươn mình. Vì vậy nếu đã sinh ra thấp hèn, thì dù cho mình có cố gắng như thế nào, cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!" . Đây hoàn toàn không phải là 1 lời nhắc, mà nói đúng hơn chính là 1 lời đe dọa. Hạ Mộc Tầm có khi sợ cô sẽ cướp vị trí Lục phu nhân của cô ta nên mới căn dặn người giúp việc nói với cô chuyện này. Mộc Ngôn thật sự muốn cười cũng không được. Đứa em gái mà coi từng coi là trân châu bảo bối bây
giờ lại cùng chung 1 chồng.
Người giúp việc thấy cô có ý định muốn ra ngoài, liền lấy tay ngắn lại:" Tiểu thư, thiếu gia có dặn, trong 1
tuần này cô không được đi đâu cả. Nếu muốn đụ lại thì phải có sự dám sát của vệ sĩ. Vì vậy xin cô đừng làm khó chúng tôi!"
Mộc Ngôn cười lạnh, đây chính là giam cầm có đúng hơn.
"Được!" Cô không đứng dậy nữa, mà chỉ vùi vào chăn ngủ tiếp.
Ở 1 nơi khác nằm giữa thành phố sang trọng, 1 người đàn ông âu phục chỉnh tề ngồi trên ghế, 2chân vắt chéo vào nhau. Thỉnh thoảng, khi nghe thấy tiếng hát của thuộc hạ, hắn lại day day thái dương của
mình.
Ở đằng sau hắn là 1 người khác, người này lại vô cùng đứng nghiêm chỉnh. Nhìn 1 màn máu tanh trước
mặt này thế nhưng lại không hề có xúc cảm gì cả. Đây chính là chuyện mà bọn họ phải chứng kiến hàng
ngày, hoàn toàn không bị bao vây bởi cái gọi là"tội lỗi"!
Người đàn ông ngồi trên ghế khi đã chán với mấy cảnh máu tình này, liền phất tay lên nói với người đằng sau:" Ninh An, kêu bọn họ ra ngoài hết đi!".
Ninh An gật đầu, liền đi lên phía trước kêu bọn họ lui hết ra ngoài. " Ninh thiếu, dạo gần đây bên tập đoàn Lục thị luôn có chuyển biến mới. Lục Cẩn Phàm hôm qua vừa bị cảnh sát tới điều tra về việc tham nhũng, thế nhưng cũng không hiểu vì sao lại không bị bắt lại. Hoàng
Minh Trí tuy là đã ra tay đúng thời cơ, nhưng lại không có phương pháp thích hợp, thậm chí khi hắn
muốn nói ra toàn bộ sự thật, đã bị người của chúng ta xử lí toàn bộ! Thuộc hạ chắc chắn rằng, chuyện
năm xưa sẽ càng ít người biết hơn nữa! Chỉ sợ rằng đến lúc chết Lục Cẩn Phàm vẫn không hề hay biết người đã cứu mình rốt cuộc là ai!". Ninh Phong chậm rãi xoay tròn khối rubik trong tay, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ hài lòng. Chuyện ngày hôm
qua hắn phải thuộc hạ đến địa bàn của Lục Cẩn Phàm, càng ít người biết thì sẽ càng có lợi cho hắn.
"Tất cả những thuộc hạ hôm qua cùng người đi đến chỗ của Lục Cẩn Phàm, lập tức diệt toàn bộ không
chừa 1 ai! Nếu Lục Cẩn Phàm đã biết có người ra tay, chắc chắn sẽ kêu Trác Lâm và Ôn Ninh đi điều tra.
Nếu lúc đó tra ra chỗ chúng ta, nhất định sẽ gây ra phiền phức lớn!"
Ninh An liền hiểu ý của thiếu gia nhà mình, cũng xoay người về phía cửa. Chỉ 1 lúc sau đó, liền nghe
thấy tiếng sủng vang lên cùng tiếng hét của họ. Ninh Thiên tuy không chứng kiến những cái chết của thuộc hạ, thế nhưng hắn cũng chẳng hề để tâm
đến chuyện này. Dù sao thì, đối thủ của hắn mới chính là Lục Cẩn Phàm.
Đến ngay cả Ninh An là thuộc hạ uy tín nhất của Ninh Thiên cũng không biết xảy ra chuyện gì mà có thể khiến thiếu gia nhà mình hận Lục gia đến vậy. Hắn chỉ biết khi lần đầu tiên gặp Ninh Thiên, khuôn mặt
hắn đã có 1 vết sẹo dài trên mặt. Về sau khi đã trưởng thành mới phẫu thuật để che nó đi.
Khối rubik trong tay vì lực bóp của Ninh Thiên quá mạnh mẽ mà ngay lập tức vỡ nát. Những mảnh vụn
nho nhỏ cũng theo đó mà rơi xuống sàn nhà.