"Cẩn Phàm, em đợi anh mười năm rồi! Thời gian thay đổi rất nhiều, em cũng đã sắp già mất rồi, đã không còn trẻ trung như trước kia nữa!".
Mộc Ngôn đứng ở một tảng đá rất cao, nhìn xuống có thể thấy rất rõ khung cảnh ở bên dưới chân của mình.
Suốt mười năm qua, Mộc Ngôn cũng đã đi rất nhiều nơi, khám phá ra rất nhiều điều mới mẻ.
Thế nhưng cô cũng nhận ra rất nhiều điều, và ngay cả tình yêu mà Ninh Thiên dành cho mình cô cũng đã nhận ra quá muộn màng. "Ninh Thiên, nếu như anh còn sống, thì mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ!".
[...]
"Chị Mộc Ngôn, lại đây chụp với em một kiểu ảnh đi!" Bạch Lam và Tề Xuyên vô cùng vui vẻ chào đón đứa con đầu lòng của mình. Đặc biệt nhất vẫn là Tề Xuyên, thỉnh thoảng cậu vẫn luôn sợ người khác lỡ làm rơi đứa nhỏ, hoặc là làm cho nó khóc nấc lên.
Sau một hồi quyết định, cuối cùng mọi người đặt tên cho nó là Tề Niên, để sau này mong cậu nhóc có thể học giỏi và thành tài giống như bố mẹ của nó vậy.
Tề Niên rất bám lấy Mộc Ngôn, thằng bé vẫn thường xuyên dơ tay đòi cô bé, mặc dù không cam lòng nhưng Tế Xuyên vẫn phải đồng ý mà thôi. "Mộc Ngôn, em xem thằng bé mũm mĩm chưa kìa!" Diệp Tử Sâm khuôn mặt ngày càng gầy đi trông thấy, anh vẫn luôn thường xuyên đi khắp mọi nơi trên trái đất, thế nhưng vẫn chưa thể tìm được nửa kia của mình. Bon Bon nhìn từng người một sờ vào đôi má mũm mĩm của mình, đôi mắt dường như có chút rưng rưng dường như sắp khóc.
"Bon Bon, xem chị mang thứ gì đến cho em này!" Đóa Đóa ngày càng xinh đẹp hơn trước, dường như càng lớn cô bé càng hiểu chuyện, nên cũng không còn nhắc đến Lục Cẩn Phàm trước mặt của Mộc Ngôn nữa.
Bữa tiệc nào cũng phải vui vẻ và chóng tàn, Mộc Ngôn dẫn theo Đóa Đóa và Diệp Tử Sâm rời khỏi Bắc thành trước.
Quay trở lại Hà thành, trở lại với những sự tất bật trong cuộc sống, Mộc Ngôn lặng lẽ nhớ tới trước kia Lục Cẩn Phàm sẽ thường ôm cô vào mỗi buổi tối. Chiếc váy cưới được đặt riêng cũng được Mộc Ngôn đặt trang trọng trong góc phòng, để khi nào nhớ thì cô có thể lôi ra.
"Thiếu phu nhân, chào mừng cô đã quay trở về Lục gia!"
Ông quản gia là người đứng ra đón Mộc Ngôn đầu tiên. Ông năm nay cũng đã già, lại không có vợ con nên Mộc Ngôn cũng quyết định giữ ông lại. Dù sao đối với Lục Cẩn Phàm, đây cũng là chính là người nuôi hắn khôn lớn từng ngày. "Cháu chào ông!".
Đóa Đóa từ xa chạy vào ôm lấy ông quản gia, tình cảm con bé ở đây rất tốt, được nhiều người ở đây coi trọng. "Mộc Ngôn, cảm ơn cháu những năm qua đã luôn trông coi nơi này! Thế nhưng bây giờ Cần Phàm đã không còn ở đây nữa! Cháu có thể trở về cuộc sống mà cháu mơ ước rồi!"
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, tiến đến vặt lấy một bông hoa hồng trong vườn, rồi lại nhẹ nhàng cài lên tóc cho Đóa Đóa. "Ông quản gia, ông biết không, nơi đây chính là nhà của cháu! Cháu không biết tại sao mình lại không thể hận Cẩn Phàm, và cũng rất sợ rằng một ngày anh ấy trở về sẽ không tìm thấy cháu!"
Những người giúp việc trong nhà đều trầm ngâm. Từ ngày Lục Cẩn Phàm qua đời, cả Hà
thành dường như phát nổ lên vậy. Tất cả mọi người lúc đầu đều không tin đây là sự thật,
cho đến khi Ôn Ninh và Mộc Ngôn đứng trước truyền thông để mà thông báo.