Chương 4: Kí ức(1)
Mộc Ngôn nắm chặt con dao trong tay,ánh mắt dần mơ màng đi trong vô thức. Nếu chết đi có thể xóa đi toàn bộ nợ nần với Lục Cẩn Phàm, vậy thì cô đồng ý hi sinh cả tính mạng của
mình.
Hạ Mộc Ngôn, không ngờ cũng có 1 ngày, cô chết như vậy!
*
*
Lúc Diệp Tử Sâm đi vào phòng bệnh, ngay lập tức ngửi thấy mùi tanh trong này. Nơi đây là bệnh viện, tất nhiên là sẽ có mùi của thuốc sát trùng lẫn 1 số mùi khác. Nhưng mùi này, có phải là hơi mạnh rồi không?
Như cảm nhận được điều chẳng lành, anh nhanh chóng chạy vào phòng bệnh tìm cô. Thế nhưng trên giường lúc này lại chẳng có ai! "Hạ Mộc Ngôn, cô ở đâu?" Diệp Tử Sâm vừa đi vừa lo lắng, thầm mong cô không làm điều gì dại dột. Thế nhưng, khi càng đi về phía nhà vệ sinh, mùi tanh càng nồng hơn. Anh vội vàng mở cửa ra, nhưng bên trong đã bị chốt khóa. " Hạ Mộc Ngôn, cô mau mở cửa ra cho tôi!" Anh gõ cửa, cố gắng hết thật to để cho mọi người nghe thấy. "Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Mấy người vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Diệp Tử Sâm quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời đang cố cay cửa nhà vệ sinh ra. Bọn họ nhanh chóng chạy lại, nhanh chóng giúp cho anh. Cuối cùng, với sức mạnh của hơn 5 người đàn ông thì cánh cửa mới được mở ra. Diệp Tử Sâm và những người còn lại khi mở cửa ra, không dám trực tiếp nhìn vào. Mộc Ngôn trong bộ quần áo của bệnh nhân, khuôn mặt không có 1 chút huyết sắc nào cả. 2 tay cô buông thõng xuống đất, tóc có 1 chút rối. "Hạ Mộc Ngôn, cô có nghe thấy tôi nói gì không hả?" Lúc lật nửa người của cô dậy, anh mới thấy rất nhiều máu dính trên người của cô. Từng làm bác sĩ vài năm, Diệp Tử Sâm biết giờ này cô gái kia đang gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Vốn dĩ thân thể của cô đã yếu do bị phá thai, nay lại càng thêm kiệt quệ do mất máu quá nhiều! Hạ Mộc Ngôn, chẳng lẽ cô lại không muốn sống nữa sao?
*
*
Lúc này, ở 1 nơi xa hoa khác, Lục Cẩn Phàm lại vô cùng vui vẻ ôm người phụ nữ khác vào lòng. Hắn cầm lấy chai rượu đã uống được gần 1 nửa, dơ lên cao. Lúc này, hắn đã không còn là 1 vị tổng tài cao cao tại thượng, mà chỉ là 1 người đàn ông cô độc! Nước mắt hắn không kìm được, rơi xuống ly rượu vừa được hắn nâng lên. Họa nhi, anh xin lỗi! Anh nhớ em rồi, em về đi được không?
*
*
xung quanh. " Cần Phàm, con ăn miếng bánh này đi!” Bác của hắn mang 1 khay bánh quy địn, nhẹ nhàng đặt lên bàn cho đứa cháu nhỏ của mình. Bà ta đến chỗ
của hắn, khẽ vuốt mái tóc đã hơi dài của Lục Cẩn Phàm.
Thế nhưng, lúc này hắn lại không hề có 1 chút cảm xúc nào cả. Vì những thứ đang diễn ra trước mặt, vốn dĩ không hề giống với thực tại. Bác cả của hắn bên ngoài luôn tỏ ra mình là người thanh cao, nhưng bên trong thực chất chính là 1 con rắn
độc vô cùng hung dữ. Còn nhớ năm hắn 5 tuổi, hắn tận mắt chứng kiến bà ta cầm súng bắn chết 1 người chỉ vì người đó lỡ nhìn thấy vết sẹo trên khuôn mặt của bà ta. Vốn dĩ là 1 con rắn độc, vậy tại sao lại cố gắng để biến mình trở thành 1 con thiên nga?
Lục Cẩn Phàm mặc dù rất khinh bỉ người bác này của mình. Nhưng dù sao thì hắn không thể biểu lộ 1 cách rõ ràng được.
Hắn đặt quyển sách xuống mặt bàn, nhìn người phụ nữ nãy giờ vẫn đang chờ hắn ăn 1 miếng bánh. "Bác à, bác còn chuyện gì nữa sao?" "À không, bác chỉ muốn xem cháu học hành như thế nào thôi!" Bà ta vội vàng chạy đi ra chỗ khác, không dám lại gần hắn thêm 1 chút nào nữa.
Mỉm cười nhìn Dương Lệ Hoa đang theo dõi mình từ xa, Lục Cẩn Phàm bình tĩnh lấy 1 miếng bánh trên bàn của mình để ăn. Tất nhiên chỉ là giả vờ, nếu muốn thâu tóm toàn bộ Lục gia, thì ít nhất phải cho hơn 1 thời gian để chuẩn bị. Những gì hắn phải chịu đựng trước kia, đều phải khiến người nhà họ Lục chịu đủ!
*
*
"Cẩn Phàm, có phải là cháu lấy trộm dây chuyền của Bác không?" "Cháu không lấy!"
" Lại còn cãi sao?" Trong biệt thự, Dương Lệ Hoa trên tay cầm chiếc roi, vụt từng nhát 1 lên người của Lục Cẩn Phàm. Dù hắn có nói gì đi chăng nữa, thì vẫn cứ bị vụt mà thôi. Nhẫn nhịn, chính là thói quen mà hắn đã rèn luyện được từ khi ba mẹ hắn qua đời. Chỉ có nhẫn nhịn, thì mới có thể làm nên những việc lớn. Nhưng không phải là chịu thua, Lục Cẩn Phàm hắn biết, bây giờ ra tay chỉ càng ngày càng khiến hắn bất lợi hơn mà thôi. Dương Lệ Hoa 2 mắt tràn đầy năng lượng, từng rơi thật mạnh quất lên người của Lục Cẩn Phàm. Điều bà ta mong muốn duy nhất lúc này, chính là đuổi tên nghiệt chủng này ra khỏi đây. Nếu không có nó, thì chắc chắn bây giờ con trai cả của bà ta sẽ không vào tù do nghiện ma túy, đứa con út cũng sẽ không phát điên mà phải vào viện tâm thần. Tất cả là tại tên sao chổi này. Nếu không có nó, thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác! Nghĩ đến 2 đứa con của mình, Dương Lệ Hoa không 1 chút nương tay. Từng rơi thật mạnh quất xuống vai của đứa trẻ, rồi đến lưng, đến mông,...
Vài đứa trẻ con trong nhà, thấy Lục Cẩn Phàm bị đánh thì ngay lập tức cười ồ lên. Bọn chúng lấy tay chỉ trỏ hắn, nói hắn là đồ con hoang không cha không mẹ.
Lục Cẩn Phàm nắm chặt lấy bàn tay, nước mắt rơi xuống đất. Hắn ngay lập tức lấy tay quệt bỏ tất cả mọi thứ. Thù này, không báo thì hắn không phải làm người! Nhưng lúc này, thời cơ vẫn chưa đến!
*
*
"Đại ca, nên xử lý với thằng nhóc này thế nào? Hay chúng ta giết nó đi!" "Không được! Đối phương đã nói chỉ cần khiến cho thằng bé phát điên! Không cần mạng của nó!" Lục Cẩn Phàm nghe thấy có người nói chuyện, cố gắng mở mắt ra. Nhưng trước mắt, chỉ có 1 màu đen
xám xịt.
Nghe giọng thì có thể đoán ra đây là 2 người đàn ông, đứa trẻ mà bọn họ nhắc đến, chắc chắn là hắn rồi! Dương Lệ Hoa, không ngờ bà lại thâm độc như vậy! Ngay cả đứa cháu trai duy nhất của mình cũng không buông tha.
Hắn lấy móng tay bám chặt vào bàn tay của mình, cố gắng làm cho bản thân càng đau càng tốt! Máu bắt đầu chảy ra, càng giúp hắn lấy lại được bình tĩnh thêm chút ít. dây da, nhóc con đã tỉnh rồi sao? Vậy thì trò chơi của chúng ta bắt đầu được rồi!"
2 người đàn ông cao to, da màu đồng nhìn về phía hắn. Bọn họ như những con thú dữ khát máu, chỉ chực để chiếm lấy con mồi. Bọn họ bước đến, cởi chiếc khăn cho Lục Cẩn Phàm ra. Nơi đây được coi là 1 ma trận để giết chết con người. Từng loại vũ khí, từng loại dụng cụ nếu muốn thì chỉ cần nhẹ nhàng 1 phát là đầu lìa khỏi cổ.
Bọn họ dẫn hắn đi đến 1 chỗ vô cùng kỳ lạ, những thứ mà trước đây hẳn chỉ được nhìn thấy trên TV. Nếu Lục Cẩn Phàm có thể lấy được nơi này, chắc chắn sẽ nắm được 1 bộ phận vô cùng quan trọng của Lục gia.
Một gã đàn ông cao to, đen hối đi đến, cầm lấy cổ áo của hắn mà xách đi. Vừa đi vừa nói câu gì đó không nghe rõ!
"Chọn đi!"
Hắn ta vứt Lục Cẩn Phàm xuống 1 nền gạch được lát bằng gạch hoa. Phía trước là 1 cái sông, ở dưới vài con cá sấu khổng lồ bơi lội khắp nơi. Bên cạnh là 3 chuồng cọp, con nào nhìn thấy hắn cũng đều dơ ra bộ răng nanh nhọn hoắt. "Chọn đi! Muốn làm thức ăn cho hổ hay cá sấu!"