"Cẩn Phàm, tôi không biết sau này chúng ta sẽ thế nào, thế nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu 1 điều,
đừng tin tưởng bất cứ ai! Bao gồm cả tôi!"
Lục Cẩn Phàm có chút hơi bất ngờ, quay sang nhìn người đối diện, không tin vào tai mình.
Ôn Ninh có thể nói xưa nay vẫn là thuộc hạ mà hắn tín nhiệm nhất, cho dù mọi người có bỏ rơi Lục Cẩn
Phàm đi nữa, thì vẫn có 1 Ôn Ninh âm thầm theo dõi hắn.
Ôn Ninh đi ra ngoài, mỉm cười nhìn bầu trời. Trong lòng hắn có rất nhiều chuyện mà hắn dấu kín, vẫn
chưa nói cho ai bao giờ.
" Nếu không phải tôi, có lẽ cô ấy cũng không như bây giờ! Sống trong cuộc đời của người thực vật, mãi
mãi không bao giờ tỉnh lại nữa!"
Lục Cẩn Phàm có chút khó hiểu nhìn Trác Lâm, thế nhưng ngay cả Trác Lâm cũng không biết. Hắn chỉ lắc đầu nhẹ.
Ôn Nịn lâm vào trầm tư, nhìn vào bầu trời xanh ngắt, lòng hắn có chút rối bời. Không biết vì hắn hận
Ninh Thiện, hay là hắn vẫn không quên được tình cũ.
Trác Lâm cảm thấy lúc này có chút không ổn, muốn dẹp bỏ cái không khí ngột ngạt này:" Hay là chúng ta đến quán Bar Ảo Vọng chơi đi! Coi như là giải tỏa tinh thần 1 chuyến đi!"
Lục Cẩn Phàm khẽ nhăn mặt, có chút không thích:" Tôi còn có rất nhiều chuyện, không muốn đi!" "Lục tổng, anh cũng nên đi đi, coi như góp vui!"
Ôn Ninh lúc này đã lấy lại được tinh thần, vội vàng đi đến, khoác lên vai của vị Lục tổng cao ngạo kia."
Coi như bù đắp cho lão tử, cậu phải đi với chúng tôi!"
*
*
Ninh Thiên nhìn vào trong nhà hàng, có chút căm giận nhìn về phía người đang đứng bên cửa sổ: Ôn
Ninh.
"Đại ca, mời anh lên xe!"
Ninh An có thể nhìn thấy rõ mỗi khi nhìn thấy Ôn Ninh, thì hắn lại có chút tức giận, dường như đang
muốn trút giận lên tất cả mọi thứ.
Từ nhỏ, Ninh An đã đi theo hắn, vì vậy 2 người coi nhau là anh em tốt, chưa bao giờ gây lộn với nhau
bao giờ.
Thế nhưng Ninh An lại không hề biết rốt cuộc Ninh Thiện đã xảy ra chuyện gì. Dường như hắn không
muốn nói, nên Ninh An cũng không muốn hỏi. " Anh ta thay đổi rồi! Đã không còn là cậu bé năm xưa nữa!" Ninh An nhìn hắn qua gương chiếu hậu, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì.
"Đại ca, sao cậu lại nói chuyện về Diệp Tử Họa cho Lục Cẩn Phàm biết, cậu không sợ hắn sẽ gây hại cho chúng ta hay sao!"
Ninh Thiên lặng lẽ nghịch chiếc nhẫn có viên ruby màu đỏ trong tay, mỗi khẽ nhếch lên, hắn cười có
chút ngả ngớn:" Tôi đã tạo cho hắn 1 cái rễ của sự nghi ngờ. Tôi không tin Lục Cẩn Phàm có thể thản
nhiên bỏ qua chuyện này! Chắc chắn hẳn sẽ cho người đi tìm hiểu chuyện này! Điều tôi muốn duy nhất,
chính là tóm lấy Lục thị, đồng thời bắt Ôn Ninh trả lại những gì mà hắn nợ tôi năm xưa!"
Ninh An khẽ gật đầu, cuối cùng cũng có chút hiểu rõ về ý định của hắn. " Chết rồi! Có người theo dõi chúng ta ở phía sau!" Ngược lại với vẻ cuống cuồng của Ninh An, Ninh Thiên lại khẽ nhếch môi, nhắm mắt định thần lại. Hắn cởi tây trang và để bên cạnh, lạnh lùng nói:" Ninh Thiên, cậu đi theo tôi lâu như vậy mà vẫn chưa bỏ được tính hấp tấp của mình! Có người đi theo sau thì kệ họ, bây giờ chỉ cần cậu đi đến chỗ đèn đỏ, vượt qua chỗ đó là được!"
"Vâng!" Ninh An khẽ gật đầu, nhanh chóng bẻ lái về phía đường cao tốc. Không hề để ý mà vượt qua cả đèn đỏ, khiến cho nhiều người tức giận chửi theo ở đằng sau. "Đại ca, bây giờ chúng ta nên đi đâu!"
" Đi đến quán Bar Ảo Vong, tối nay ở đó chắc chắn sẽ có kịch hay!"
Hạ Mộc Tầm dẫn Mộc Ngôn đi vào quán bar, có thể cô ta chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này.
Từ lúc lên chức bà chủ của Lục gia, cô ta luôn bị gò bó của khuôn khổ, hơn nữa đi đâu cũng luôn phải giữ lấy hình tượng đẹp đẽ của mình. Cố gắng không để lộ bản chất thật ra bên ngoài. Hơn nữa Lục Cẩn Phàm vẫn luôn cho người đi theo cô ta 24/24, hoàn toàn không để cho Hạ Mộc Tầm
có cơ hội được tự do.