Hạ Mộc Tâm cười nham hiểm, cô ta nhanh chóng cầm lấy xe lăn của Mộc Ngôn, chạy ngay vào làn đường dành cho xe ô tô.
Mộc Ngôn không thể tin được vào mắt của mình
thêm một chút nào nữa.
Giữa ranh giới sống chết, bỗng nhiên có một bàn tay ấm nóng kéo xe lăn vào bên trong.
Tề Xuyên lấy từ trong túi áo của mình một tờ giấy lau, sau nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán
cho Mộc Ngôn.
"Chị Mộc Ngôn, để đấy em giải quyết cho! Chị đi về trước đi!"
Vốn dĩ hôm nay Ninh Thiên chỉ muốn đưa Mộc Ngôn đi dạo một chút, thế nên bất ngờ giữa đường gặp Hạ Mộc Tầm.
Linh tính mách bảo hắn chắc chắn Mộc Ngôn sẽ gặp nguy hiểm, nên mới nhờ Tế Xuyên đi thay.
"Cô Hạ, nếu cô còn dám động thú với chỉ quán của chúng tôi thêm một lần nào nữa, thì bí một ngày hôm nay của cô, tôi sẽ nói cho Lục tổng biết!"
Lúc này, Ninh Thiên lại lặng lẽ khoác cho mình thêm một chiếc áo màu vàng bên ngoài. Hắn đợi một lúc lâu sau mới thấy Diệp Tử Sâm đi đến, trên tay anh còn đang cầm một tập hồ sơ.
"Có vẻ cậu rất an nhàn và biết hưởng thụ!".
Diệp Tử Sâm ngay lập tức ngồi xuống trước mặt Ninh Thiên, chạm nhẹ và chén rượu của người đàn ông kia.
Thế nhưng Ninh Thiên lại cảm thấy rất xa lạ. Hắn càng uống càng tỉnh, thậm chí là không có dấu hiệu là đang say.
Hôm nay hắn rất buồn, vì người phụ nữ hắn yêu vẫn không thể quên được tình cũ. Nếu không phải tại Lục Cẩn Phàm, thì bây giờ Mộc Ngôn đã có cuộc sống hạnh phúc hơn rồi. "Tôi muốn ăn một ít bánh ngọt!"
Ninh Thiên gục đầu xuống bàn, nói có chút loạn nhịp. Thế nhưng Diệp Tử Sâm vẫn không hề dừng lại.
Cho đến khi nhìn thấy Ninh Thiên không thể ăn thêm nổi nữa, anh mới lấy tập hồ sơ ra ngoài:"Ninh Thiên, có phải cậy đã biết, Mộc Ngôn chính là em gái của tôi hay không?"
Ninh Thiên đang định cầm chén rượu nữa, nghe lời này thì tay bỗng chốc dừng lại:"Tại sao anh lại nghĩ như vậy?" "Vì cảm giác! Tôi thực sự cảm thấy cô ấy rất giống Tử Họa, thế nhưng tôi thực sự chưa bao giờ cảm thấy phân vân như lúc đó. Công việc của tôi là bác sĩ, thường xuyên phải tiếp xúc với các máy của phòng thí nghiệm. Thế nên tôi mới có thời gian để xét nghiệm ADN!"
Quả thực khi biết được điều này, Diệp Tử Sâm quả thực đã rất sốc. Anh không thể miêu tả
niềm vui của mình lúc này như thế nào cả. Thế nhưng ngược lại, Ninh Thiên lại chẳng hề vui mừng như đã nghĩ, hắn chỉ gục đầu
xuống bàn, suy tư một chút về thời gian đã qua:"Diệp Tử Sâm, tôi chưa từng cầu xin anh
chuyện gì cả! Thể bên tôi mong anh hãy giữ kín chuyện này, đừng bao giờ nói ra với Lục Cẩn Phàm!"