Ôn Ninh vừa nghe thấy đã kết nối với được Lục Cẩn Phàm, không ngần ngại cướp luôn điện thoại của Trác Lâm. Bởi vì tức giận quá, ném luôn chiếc điện thoại đời mới nhất ra ngoài cửa sổ. Hắn cũng hoàn toàn không hề nhớ ra chủ nhân thực sự của nó là ai.
Trác Lâm khuôn mặt mếu máo nhìn tiền của mình bay ra ngoài. Đây là chiếc điện thoại ma hắn vừa mới mua, dùng còn chưa đến 1 tuần. Bây giờ công ty đang gặp khó khăn, nếu còn dám đến xin thiếu gia tiền, chắc chắn sẽ bị hỏa thiêu luôn mất.
Ôn Ninh lúc này mới chợt nhớ ra, vội vàng nhìn Trác Lâm, rồi nói:" Đừng lo, mai tôi sẽ mau cậu đến cái khác!".
"Giám đốc Ôn, đây là số lượng có hạn!" "Vậy tí tôi chuyển cho cậu vài tấm chi phiếu là được!"
"Vậy tí tôi chuyển cho cậu vài tấm chi phiểu là được!"
Ôn Ninh cười gượng làm hòa. Có vài chục triệu thôi mà, chỉ là số tiền nhỏ đối với 1 đại gia như hắn.
Trác Lâm ngược lại không nói thêm câu nào nữa, vẫn ngồi yên vào vị trí của mình. Hắn không lo chuyện điện thoại nữa, mà lo chuyện của Hoàng Minh Trí và công ty Dương Thiên hơn.
Xưa nay, thương trường được ví như chiến trường, bởi tính vô cùng khốc liệt của nó đối với mỗi người tham gia. Trên chiến trường, đổ máu là sẽ chết, nhưng còn trên thương trường, không có đầu óc chính là tìm đường chết cho mình.
Ngày xưa, công ty Hoàng Thiên dẫn đầu trong nghành cổ phiếu, hàng loạt nhân tài luôn muốn đầu quân cho tập đoàn tài phiệt này. Tương truyền, từng có một câu nói vô cùng nổi tiếng được mọi người truyền đến tai nhau"
Được bước chân vào Dương Thiên, chính là có cơ hội nâng tầm bản thân mình! Càng có cơ hội học tập và giao tiếp với giới thượng lưu! Một tháng lương ở Dương Thiên, có thể đủ để bạn tiêu hết đời này cũng chưa cạn túi!".
Truyền thuyết về Dương Thiên giống như gió gặp bão, một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn, vậy là mọi người đến đó làm việc cũng nhiều hơn, nhân tài trên khắp cả nước cũng không từ bỏ cơ hội quý giá làm giàu này.
Thế nhưng, cùng thời đó, có 1 công ty đã dám đứng lên, chỉ rõ những lổ hổng trong Dương Thiên. Thậm chí, còn nói rõ những trò lách luật của họ.
Chỉ trong 1 đêm, từ 1 tập đoàn sánh vai với Thế Giới, bỗng trở thành một tập đoàn bị mọi người chỉ trích. Khiến cho Hoàng Minh Tôn phải dẫn dắt Hoàng Minh Trí đi ra nước ngoài.
Và công ty con kia, nhờ chỉ ra những ưu điểm của mình, ngay lập tức trở nên nổi tiếng. Giá cổ phiếu liên tục tăng lên, khiến cho Tập đoàn Lục thị cũng nổi tiếng từ đây.
Sau bao nhiêu năm ở nước ngoài, Hoàng Minh Trí cũng quay lại báo thù cho dòng họ. Thậm chí còn cố ý muốn làm to chuyện này lên hơn nữa.
Ôn Ninh và Trác Lâm bây giờ đang ngồi trên ghế, hồi hộp chờ đợi Lục Cẩn Phàm quay trở về. Chỉ cần có người đàn ông đó ở đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Hoàng Minh Trí thực chất là 1 con rắn độc, hắn làm trận này khiến cho cả Lục thị hốt hoảng 1 phen. Có người còn đoán sau vụ hôm nay có phải công ty sẽ phá sản luôn không.
Trác Lâm thực sự đã không thể nào chịu được nữa, rất muốn rút súng ra bắn cho Hoàng Minh Trí 1 phát chí mạng. Nhưng lại bị Ôn Ninh cản mất. Thời buổi này, nói chuyện với nhau không được, thì tốt nhất là nên dùng súng!
Nhưng người đàn ông kia là 1 con cáo già, hắn đã gọi cho cảnh sát, để có thể dễ chứng minh nhất tội trạng mà Hoàng Minh Trí là tổ cáo người vu oan.
Nhưng đợi thời gian rất lâu mà Lục Cẩn Phàm vẫn chưa hề đến, điều đó khiến cho Hoàng Minh Trí cảm thấy cực kì có chút khó chịu.
"Lục Cẩn Phàm chẳng lẽ muốn làm con quỷ rụt đầu sao? Hay là do hắn sợ rồi!"
Hoàng Minh Trí vừa nói vừa cười, ngay lập tức khiến cho những người vệ sĩ đằng sau đều bật cười. Không ngờ người đàn ông oai phong lẫm liệt ấy, lại có thể không đến.