Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiến trong suốt 1 thời gian dài, các cảnh báo chí  phải đứng cạnh trước cửa để có được thông tin mới nhất. "

Tại sao cô lại làm như vậy?"

" Không phải vì người ta sợ bị anh bỏ rơi hay sao? Phàm, hay là anh hết yêu em rồi!" " Nhưng Hạ Mộc Tầm mới chính là người vợ hợp pháp của tôi!" " Vậy thì anh mau ly hôn với người đàn bà đê tiện ấy đi! Phàm, hay là anh hết yêu em rồi!"

Hạ Mộc Tầm luôn thích lấy nước mắt làm đầu, nghe thấy Lục Cẩn Phàm trách móc mình như vậy, cô ta có chút không vui. Bây giờ cô ta đã có gương mặt của Diệp Tử Họa, và cũng đã có thân phận là thiếu phu nhân Lục gia. Cả cái Hà thành này, cô ta đã nắm gọn trong lòng bàn tay. 

Từ trước đến nay đều như vậy, chỉ cần là món đồ mà cô ta muốn, thì dù có thích hay không, Hạ Mộc Ngôn đều phải hai tay dâng lên cho cô ta. 

Hạ Mộc Tầm thực chất là người phụ nữ không hề đơn giản, tâm địa cô ta thậm chí còn ác độc hơn cả loài rắn. Nếu không, sao cô ta lại có thể leo lên được vị trí cao như vậy! Thế nhưng Lý Tiểu Hồng lại là vấn đề duy nhất mà Hạ Mộc Tầm gặp phải. Tất cả mọi thứ cô ta làm đều bị người phụ nữ này gạt bỏ.

" Mộc Tầm tiểu thư, cô làm gì vậy?" "Tôi mang cho Phàm một ly trà tôi vừa mới pha đấy mà!"

"Thiếu gia nhà tôi không thích uống trà, chỉ thích uống cafe mà thôi!" Lý Tiểu Hồng mặt đầy kênh kiệu, cố ý va chạm với Hạ Mộc Tầm, khiến cho chén trà trong tay cô ta đổ hết ra ngoài. Thế nhưng Lý Tiểu Hồng không hề cảm thấy có lỗi, ngược lại còn đổ tách cafe mà mình đang cầm lên tay của người phụ nữ đối diện.

"Thật ngại quá, Mộc Tầm tiểu thư, tôi chỉ lỡ tay chút xíu thôi mà!" 

 

"Xin lỗi Mộc Tầm tiểu thư, tôi chỉ lỡ tay thôi mà!" 

Tiểu Hồng không có dáng vẻ hối lỗi, mỉm cười bước đi. Khiến cho Hạ Mộc Tầm vô cùng tức giận, đập vỡ lọ hoa bên cạnh. 

Nhiều người lúc này đang vây lấy xem, thấy cô ta phát điên thì không khỏi hài lòng. 

Không ai biết, từ một căn biệt thự xa hoa đẹp đẽ, lại có thể biến thành chốn hậu cung tranh quyền đoạt thể. Khiến cho con người ta mỗi khi nghe thấy đều phải sởn gai ốc. 

Đây chính là 1 nguyên nhân quan trọng, khiến hắn không muốn trở về nhà. "Thiếu gia, cậu vẫn chưa về sao?" Lúc này , Trác Lâm mới hé cửa bước vào. Do hắn thấy ánh đèn le lói, cứ tưởng thiếu gia khi về đã quên đóng cửa, ai ngờ Lục Cẩn Phàm vẫn còn chưa về. 

Khắp xung quanh của căn phòng, đâu đâu cũng thấy tàn thuốc lá. Còn Lục Cẩn Phàm thì nằm một bên, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. 

Hắn vắt chéo 2 tay ra sau, tựa đầu vào gối mà ngủ! " Cậu vẫn chưa về sao?" "Thiếu gia, tôi muốn đưa cậu về thì tôi về sau cũng được!" "Cậu về trước đi! Tối nay tôi muốn ngủ lại ở đây!" Trác Lâm hoàn toàn không nói gì nữa, nhưng hắn thực sự cảm thấy lo lắng cho thiếu gia nhà mình. Đã gần 1 tuần, Lục Cẩn Phàm đã không về nhà. Điều đó làm cho Hạ Mộc Tầm dường như sắp phát điên lên rồi. Hàng ngày cô ta dọa treo cổ, tự tử nhưng vẫn khôn hề ăn thua. 

Cũng chính vì lí do này, mà cả căn biệt thự cũng trở nên âm u lạnh lẽo và đáng sợ hơn. Tất cả mọi người, khi gặp Hạ Mộc Tầm đều ngay lập tức tránh mặt đi. Điều đó càng khiến cô ta trở nên tức giận, đập phá mọi đồ đạc trong nhà. " Lục tổng, thiếu phu nhân đến tìm người!" 

Từ sau khi Hạ Mộc Tầm công bố với báo chí mình là con dâu Lục gia, ngay lập tức ánh mắt của mọi người đối với cô ta cũng khác hẳn. Phần lớn đều là sợ hãi, chưa bao giờ có kính phục. Mặc dù cô ta đối với nhân viên trong công ty lúc nào cũng rất tốt, thường xuyên mang đồ ăn đến cho mọi người. Thế nhưng sau khi cô ta đi, Lục Cẩn Phàm ngay lập tức chi vứt hết đống đồ ăn đấy ra thùng rác. 

Tưởng chừng như hôm nay có thể thoát được cô ta, Lục Cẩn Phàm không khỏi nhăn mặt lại. Chỉ cần Hạ Mộc Tâm đi đến đây, chắc chắn nơi này sẽ không còn được bình yên nữa. " Bảo với cô ta tôi không có ở đây!".

"Thế nhưng Thiếu phu nhân đã vào rồi!" Trợ lý còn chưa nói xong, Hạ Mộc Ngôn ngay lập tức xồng xộc xông vào. Cô ta không hề để ý đến Trác Lâm và cậu trợ lí, lao thẳng vào trong lòng của hắn. "Không phải tôi đã bảo cô đợi ở nhà rồi hay sao?"

" Dĩ nhiên là người ta nhớ anh đến phát điên lên rồi!" Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên có chút khó chịu, bởi vì mùi nước hoa trên người Hạ Mộc Tầm quá nồng, khiến hắn không thế nào mà thở được.

Tự dưng bây giờ hắn nhớ đến Ha Mộc Ngôn, nhớ đến mùi hương thoang thoảng trên người của cô. 

Vừa nói, Hạ Mộc Tầm vừa cọ mình vào người của hắn, chỉ hận không thể dính sát người của mình vào thân của người đàn ông, để nó dung hòa vào làm một. 

Trác Lâm biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, liền ra hiệu cho cậu trợ lí đi ra ngoài. 

Khi đã thấy 2 cái bóng đèn sáng nhất rời khỏi, Hạ Mộc Tầm mới càng ngày càng được thể. Đưa tay của mình kéo xuống thêm từng chút, từng chút một. Cho đến kho lộ gần nửa bên trên ra mới thôi. Cô ta đưa cho hắn một tách trà, liền thuận thế đưa lên miệng của người đàn 

ông:" Anh uống đi! Rồi em sẽ rời khỏi đây!". Thấy người phụ nữ kia đã nói như vậy, Lục Cẩn Phàm cảm thấy cực kì nghi ngờ, 

thế nhưng hắn vẫn không hề đề phòng mà cầm lấy ly trà. " Cô tốt nhất nên biết giữ lời!". Hắn ngửa cổ lên uống, một hơi cạn sạch. Nhìn thấy một màn như này, trái tim của Hạ Mộc Tầm có chút đau đớn. Cô ta không những không thực hiện lời hứa của mình, mà còn lớn mật hôn lên môi người đàn ông. "Em đã nói rồi, sẽ không ai có thể cướp anh đi cả! Diệp Tử Họa không thể, Hạ Mộc Ngôn lại càng không!" 

Lục Cẩn Phàm lúc này rất muốn đẩy người phụ nữ kia ra khỏi người mình, thế nhưng lúc này lại cảm thấy toàn thân rã rời, người thậm chí không còn một chút sức lực nào cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK