Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng trống tùng tùng vang lên, tôi nhanh chóng chạy tập hợp lại trước lớp. Thầy giáo của tôi là một người đã gần sáu mươi tuổi, thế nhưng ông vẫn cực kỳ yêu nghề giáo của mình. "Ninh Thiên, lên quản lớp cho thầy!" Tôi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hùng dũng đứng lên trước cả lớp, chỉ cần ai nói chuyện là sẽ phạt người đó. Tôi không biết tại sao bố tôi lại gửi tôi vào đây, thế nhưng quả thực tôi không quen khi nhìn thấy lũ nhóc này. Bọn chúng chủ yếu đều là những đứa trẻ mồ côi, hoặc là đứa trẻ lang thang được người khác nhặt về. 

Vì ở đây tôi lớn tuổi nhất, vì vậy bọn chúng luôn phải tuân theo mệnh lệnh của tôi. 

"Cậu tên là gì?" Tôi nhìn một cậu bé nhỏ hơn tôi tầm một hai tuổi gì đó, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, thế nhưng tôi lại không thích điều đó một chút nào cả. "Ninh An ạ!" Giọng nói như vậy, tôi sẽ không bao giờ quên được. Dần dần tôi lớn thêm, cũng đã học được nhiều điều mà bố tôi vẫn chưa dạy. Thế nhưng quả thật, tôi càng hiểu sâu về Xã hội thì càng thấy nó ghê tởm hơn gấp vạn lần. "Ninh Thiên, cậu nhìn ai vậy? Nhìn Lạc Giai sao?" Tôi có chút bực mình, nhìn cậu cùng bàn đang thong thả ăn:"Mình không thích cậu ấy mà!" 

Lạc Giai chính là lớp phó của lớp tôi, cậu ấy quả thực rất xinh đẹp, cũng là mãi người lý tưởng sau này tôi muốn cưới làm vợ. Thế nhưng số lần chúng tôi nói chuyện với nhau lại chưa quá năm lần Mãi sau này lên lớp tám, tôi mới thấy cuộc đời này lại giống nhau một trò đùa của tự nhiên. 

Tôi thích cô ấy, cô ấy lại thích một bạn nam khác. Mà bạn nam đấy, lại là Ninh An - người bạn thân nhất của tôi thời đi học. 

Hằng ngày tôi vẫn cùng Ninh An đi học, cùng cậu ấy trò chuyện mỗi khi đi học về. Thế nhưng lần nào, tôi cũng thấy cô ấy đi theo Ninh An. Dần dần tôi biết được bí mật của Lạc Giai, nên chúng tôi thân nhau thêm được một chút. Tôi thích cô ấy ba năm rồi, thế nhưng cuối cùng vẫn là không dám tỏ tình. 

Lạc Giai rất thân với tôi, cô ấy dường như khác hẳn những gì tôi nghĩ. 

"Ninh Thiên này, cậu chỉ tối môn toán được không?". 

Tôi giật mình, dường như có chết tôi cũng không thể nào ngờ được cậu ấy lại nhờ tôi giúp 

chuyện này. Bởi vì suốt thời đi học, cậu ấy giỏi nhất môn Toán. 

Rồi thời đi học của tôi có một cậu bạn chuyển trường đến, tên là Lục Cẩn Phàm. Có vẻ như nhà cậu ta rất giàu, nên công việc di chuyển hoàn toàn không phải là vấn đề khó khăn. 

Tôi thực sự rất ngưỡng mộ cậu ấy, bởi vì cậu ta quá xuất sắc, có thể làm những điều mà tôi không làm được. 

Rồi một ngày tôi chợt nhận ra, Lạc Giai hình như cũng thích Lục Cẩn Phàm, giờ ra chơi cậu hay đến chỗ của cậu ta. Tôi quả thực rất buồn, thế nhưng lại không thể nói ra nỗi lòng của mình. 

Bố tôi vẫn hay khoe với các đối tác làm ăn việc tôi học giỏi ra sao, khiến ông tự hào như thế nào. Mọi người ai cũng khen ông giỏi, dạy được một người con đa tài như vậy. 

Tất cả thanh xuân của tôi, ngoại trừ việc giải đề với cả đi học, hầu như không còn việc gì để làm nữa. Dần dần tình cảm mà tôi dành cho Lạc Giai cũng đã biến mất một cách triệt để. 

Gần mười hai năm sau, chúng tôi đi họp lớp trở lại. Lạc Giai cũng đã có chồng con, thì tôi vẫn là một người như vậy. Trầm tính ít nói, thể nhưng lại luôn quan tâm đến mọi người một cách âm thầm. 

Cô ấy đã xinh đẹp hơn trước rất nhiều, dường như chồng của Lạc Giai cũng đối xử rất tốt 

với cô ấy. "Cậu có khỏe hay không? Lúc nào mới cho tôi ăn cỗ đây!" 

Lạc Giai hoàn toàn không hề kiêng kị chuyện nam nữ, vô cùng phóng khoáng mà khoác lên vai của tôi. 

Thế nhưng tôi có thể cảm nhận được trái tim của cô ấy cũng rất run, thế nhưng lại luôn im lặng không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK