Ôn Ninh đã chắc chắn với Lục Cẩn Phàm, sẽ quản lý công ty thật tốt. Thế nhưng chỉ có duy nhất Diệp Tử Sâm là lo lắng không yên, anh liên tục kiểm tra xét nghiệm cho Lục Cẩn Phàm, thế nhưng lại không hề phát hiện ra điều gì bất thường ở đây cả.
"Cậu phải chú ý sức khỏe của mình!" Lục Cẩn Phàm gật đầu, rồi hắn nắm lấy bàn tay của Mộc Ngôn, nhẹ nhàng bước lên máy bay.
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Cẩn Phàm đi du lịch cùng với Mộc Ngôn, nhưng đây lại là lần đầu cả hai người đều rất mong ngóng chuyến đi. . Lục Cẩn Phàm lúc đầu rất tốt, thế nhưng máy bay bay càng cao, hắn lại cảm thấy bản thân
mình dường như có một thứ gì đó rất khó thở, chỉ muốn đưa Lục Cẩn Phàm vào cơn mê. Thế
nhưng người đàn ông cũng nhanh chóng lấy thuốc trong túi, hoàn toàn không để cho Mộc
Ngôn biết lấy nửa phần.
Nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô quả thực rất đáng yêu, Lục Cẩn Phàm mới cảm thấy an tâm hơn phần nào. Ngực của hắn bỗng trở nên đau rát, dường như vết thương lại bị tổn thương ở bên trong.
Không hiểu vì lý do gì mà gương mặt của Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên tái mét, chạy vội vào
nhà vệ sinh.
Hắn đã cố để mình không nôn ra, thế nhưng lồng ngực càng ngày càng đau, mắt hắn cũng
dần dần mờ đi. "Cẩn Phàm, cậu hãy nhớ cho tôi một điều! Có thể trong lúc cậu đi du lịch sẽ cảm thấy khó thở, thậm chí là không nhìn thấy gì cả. Những lúc như vậy cậu phải thật bình tĩnh cho tôi! Nên nhớ cậu không được hoảng loạn, mà phải thật bình tĩnh!"
Lục Cẩn Phàm nhớ rất rõ lời dặn của Ôn Ninh, hắn nhắm chặt lấy mắt của mình, từ từ để cho cơ thể thoải mái hơn chút ít. Đến khi cảm thấy dễ thở hơn, mắt cũng không còn nhòe, Lục Cẩn Phàm mới từ từ mở mắt
ra, từ từ đến chỗ của Mộc Ngôn.
Địa điểm đầu tiên bọn họ dừng chân lại là thành phố Luân Đôn của nước Anh, có vẻ như
Mộc Ngôn rất thích. Cô liên tục vào những cửa hàng kỷ niệm mua đồ cho mọi người.
"Cẩn Phàm, lại đây!"
Cô chọn cho Lục Cẩn Phàm một cái nơ màu hồng có gắn sừng của con tuần lộc, Lục Cẩn Phàm khẽ nhíu mày lại trong giọng nói có chút tức giận:"Chẳng lẽ anh lại xấu như con này
sao?"
Mộc Ngôn cười ha hả, rồi cô lại chọn một quầy đồ chơi cho hai người. Nhìn thấy cô gái bé nhỏ kia lần lượt gắp trượt, Lục Cẩn Phàm tỏ ra khinh thường. Hắn liền đi đến, đẩy Mộc Ngôn ra ngoài"Để đấy anh làm cho!" Thế nhưng không hiểu tại sao chiếc máy này lại giống như đang trên người Lục Cẩn Phàm, khi lần nào hắn gắp thì mọi thứ cũng đều không thành công. "Từ từ thôi, mọi chuyện chắc chắn sẽ thành công thôi mà!"
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm càng chơi càng hăng, hắn liên tục nhét tiền vào máy, thế nhưng
lại không thành công.
"Chắc chắn chiếc máy này bị hỏng rồi!" Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức bên cạnh có một cặp đôi bốc trúng một con heo màu vàng, vô cùng tự hào mà nhìn bọn họ.
"Không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy anh vui vẻ là am mãn nguyện rồi!"
Mộc Ngôn nhẹ nhàng vòng tay qua ôm Lục Cẩn Phàm, thân thể của hắn rất ấm, nên Mộc Ngôn càng thích hơn nữa. "Ngày mai anh sẽ đi mua cho em!" Mộc Ngôn mỉm cười, rồi cùng Lục Cẩn Phàm hòa vào dòng người trong màn đêm đen.
Ninh Thiên, cảm ơn anh đã ủng hộ em, luôn quan tâm em trong thời gian em đau khổ nhất. Anh quả thực là một người đàn ông rất tốt, thế nhưng đến cuối cùng chúng ta vẫn không
thể ở bên nhau.