Diệp Tử Sâm bỗng nhiên dừng lại, anh quay lại nhìn Lục Cẩn Phàm vẫn còn đang khó chịu trong người.
Anh quả thực không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào nữa.
Nên giữ kín chuyện này cho Lục Cẩn Phàm, hay là nói cho Mộc Ngôn biết?
"Xin anh, tôi đã khiến cô ấy chịu khổ nhiều rồi, đến cuối tôi vẫn là không muốn cô ấy nhìn thấy tôi chết! Tình trạng bệnh tình thế nào, người hiểu rõ nhất vẫn là tôi! Anh có thể giúp tôi giữ kín được chuyện này, nhưng chắc chắn không thể cứu sống được tôi!"
Lục Cẩn Phàm mặc kệ bệnh tình của mình, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Tử Sâm. Đây là lần hắn cầu xin anh, cũng chính là lần cuối cùng.
Hắn không thể ngờ được rằng, cuối cùng mình vẫn phải chịu thua người khác.
Mặc kệ tính mạng của mình đang ngàn cân treo sợi tóc, điều mà Lục Cẩn Phàm nghĩ trước khi chết vẫn là sợ Mộc Ngôn lo lắng.
Điều này thật khiến cho Diệp Tử Sâm có suy nghĩ khác.
Lục Cẩn Phàm dường như chuyển biến xấu hơn, liên tục ho ra máu, khiến cho Diệp Tử Sâm sợ xanh mặt. Anh lập tức nhận chiếc chuông ở đầu giường.
Tiếng chuông vừa vang lên, Mộc Ngôn cảm thấy tim mình giống như bị buộc chặt lại.
Cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Đóa Đóa, làm cho cô bé bỗng trở nên sợ hãi.
"Cô ơi, cô làm cháu đau!"
Đóa Đóa chỉ nói rất nhỏ nhẹ, cô bé thử sờ vào vết thương mà Mộc Ngôn cầm. Nơi đó đã trở nên ửng đỏ hơn rồi.
"Cô xin lỗi!"
Mộc Ngôn ôm chầm lấy Đóa Đóa, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô bé.
Nhìn từng hàng dài các bác sĩ chạy vào phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm, cô quả thực không dám suy nghĩ thêm một chút gì nữa.
Rất nhiều người chạy vào, chỉ có một mình Diệp Tử Sâm bước ra ngoài. Hơn nữa trên chiếc áo mà anh đang mặc, có một vết máu thấm trên đó.
"Anh, vết máu này là sao? Chẳng lẽ Cẩn Phàm lại gặp chuyện hay sao?"