Mộc Ngôn mặc dù đã cố nhịn, nhưng khi nghe Bạch Lam không hề kiêng dè mà nói như vậy, cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Quả nhiên lựa chọn Bạch Lam là hoàn toàn chính xác.
Cô bé này ngây thơ trong sáng, đang là sinh viên, nên rất cần tiền để chi tiêu cuộc sống của mình.
Ninh Thiên đang phẫn nộ lại càng tức giận hơn. Suốt thời gian qua, nếu không phải để cho
Mộc Ngôn quen với sự hiện diện của hắn, thì hắn sớm đã kết hôn rồi sinh con.
"Bạch Lam, qua đây tôi bảo!"
Hắn dùng hai ngón tay, ra hiệu với Bạch Lam đi đến. Cô nhóc dĩ nhiên không dại gì mà đi ra
đây.
Thế nhưng Mộc Ngôn lại có cảm giác gì đấy hơi sai sai. Bạch Lam từ khi lên Bắc Thành
vẫn luôn chăm chỉ làm việc, hoàn toàn không có thời gian yêu đương.
Hơn nữa, khi tuyển dụng cô gái này, Diệp Tử Sâm đã điều tra được rất rõ, Bạch Lam không hề có thái độ nhắng nhít trong yêu đương. "Bạch Lam, em có người yêu từ bao giờ vậy?"
"Cũng tầm vài tuần trước!"
Mộc Ngôn nhẹ nhàng đẩy xe lăn đi đến, Bạch Lam cũng vô cùng hiểu chuyện mà ngồi xuống, như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn.
"Bạch Lam, chị biết mình sẽ không có quyền nói với em chuyện này, thế nhưng chị không
muốn em lại gặp phải sai lầm giống chị.
Chị biết thanh xuân của con người chỉ có một, chắc chắn em muốn giữ lại một chút kỷ niệm.
Thế nhưng chị cũng muốn nói với em, đừng nên tin tưởng đàn ông quá!".
Bạch Lam gật gật đầu, sau đó cầm lấy tay của cô:
"Chị Mộc Ngôn, em biết rồi!".
Thế nhưng nhận thấy gì đó sai sai, cô liền hỏi lại:"Thế nhưng anh Ninh và anh Diệp cũng là đàn ông, vậy thì chúng ta cũng không tin tưởng được sao?"
Nhìn thấy cô nhóc kia hỏi vặn lại mình, Mộc Ngôn lặng lẽ gật đầu.
"Hạ tiểu thư, chúng tôi đã tìm thấy tin tức của Hạ Mộc Ngôn rồi! Cô ta bây giờ đang ở Bắc
Thành, cũng cách chỗ này một khoảng khá xa, nên tôi nghĩ sẽ không làm liên lụy tới cô
đâu!"
Nghe người thông báo nói vậy, Hạ Mộc Tầm khẽ gật đầu. Cô ta đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt
chiếc nhẫn trong tay:"Bảy năm trước, Ninh Thiên và Cẩn Phàm đã thực hiện giao ước với
nhau! Chỉ cần Ninh Thiên giao ra toàn bộ cổ phần của hắn ở Ninh thị và Lục thị, thì Hạ Mộc
Ngôn sẽ là của hắn ta! Đã bảy năm trôi qua, tôi thực muốn xem bây giờ mấy người họ sống ra sao!"
Người đàn ông đứng bên cạnh khẽ gật đầu. Sau đó một người hầu bước vào, thông báo cô
ta và Lục Cẩn Phàm sẽ phải đi dạ tiệc. Hạ Mộc Tâm cũng không nói nhiều, vô cùng vui vẻ mà đồng ý.
Bây giờ khắp nơi trên Hà thành đều biết, Hạ Mộc Tầm là vợ của Lục Cẩn Phàm, nên rất
nhiều người muốn lấy lòng của cô ta. Nắm tay người đàn ông bước vào căn biệt thự xa hoa, cô ta vô cùng tự hào ưỡn thẳng ngực của mình lên.
Càng ngày trông cô ta mình càng ra dáng vẻ bà chủ tục thị.
Một người Tây đi đến, nói tiếng bản địa vô cùng chuẩn mực, đưa cho Lục Cẩn Phàm một ly
rượu vang
"Không biết vợ của Lục tiên sinh hôm nay có đến không?"
Lục Cẩn Phàm chỉ mỉm cười, sau đo chỉ ra chỗ của Hạ Mộc Tâm.
"Tôi không hỏi về cô ấy, tôi muốn hỏi về cô gái tên là Hạ Mộc Ngôn cơ!"