Giữa dòng đời vội vã, chúng ta vô tình lại lạc mất nhau.
"Cẩn Phàm, em muốn ăn kem!"
Mộc Ngôn khuôn mặt phụng phịu, cô phồng má chỉ vào quán kem đối diện với bọn họ. Tuy
bây giờ Luân Đôn đang vào mùa lạnh, thế nhưng chỉ cần ăn một que kem cũng khiến cô cảm thấy thích thú.
Lục Cẩn Phàm véo nhẹ mũi của Mộc Ngôn, trong lời nói tuy có chút trách móc thế nhưng
vẫn tình nguyện đi mua kem cho cô. "Mộc Ngôn, em phải ngoan ngoãn ở đây! Nhất định không được chạy lung tung đâu biết chưa?" Mộc Ngôn gật đầu thật mạnh, còn cố ý tạo dáng đáng yêu với Lục Cẩn Phàm. Đêm ở Luân Đôn rất đẹp, Mộc Ngôn mải ngắm cảnh mà không hề biết mình đã bị lạc từ lúc
nào. "Mộc Ngôn, em lại chạy linh tinh đi đâu rồi?" "Cần Phàm, em không biết mình đang ở đâu nữa! Khung cảnh ở đây quả thực rất lạ, em chưa từng nhìn thấy bao giờ! Hơn nữa khắp nơi toàn nhà là nhà, em không thể phân biệt được đâu mới là lối ra! Cần Phàm, em phải làm gì bây giờ?"
"Cẩn Phàm, em không biết mình đang ở đâu nữa! Khung cảnh ở đây quả thực rất lạ, em chưa từng nhìn thấy bao giờ! Hơn nữa khắp nơi toàn nhà là nhà, em không thể phân biệt được đầu mới là lối ra! Cần Phàm, em phải làm gì bây giờ?"
Mộc Ngôn quả thực không biết phải làm sao cả. Nơi đây thực sự rất tối, làm chi Mộc Ngôn đồng thời cũng lạc mất cả phương hướng.
Cô nhìn xung quanh nơi đây, dù trước khi đi Lục Cẩn Phàm đã dạy cô cách xem bản đồ nhưng bây giờ Mộc Ngôn lại không nhớ gì cả.
Lục Cẩn Phàm cứ đi, đi mãi, cho đến khi hắn nhìn thấy một thác nước rất đẹp, còn Mộc Ngôn thì đứng ở một bên khóc thút thít. Nhìn thấy cô như vậy, quả thực Lục Cẩn Phàm cũng không thể nhịn được cười. "Mộc Ngôn, em quay lại đằng sau đi!" Lục Cẩn Phàm bí hiểm hỏi, làm cho Mộc Ngôn ngơ ngác làm theo.
Một chùm bóng bay màu sắc bay lên trên trời cao, Mộc Ngôn mỉm cười mà nhìn theo, quả
thực đã lâu rồi Mộc Ngôn không có được tinh thần vui như vậy.
Mà ngay phía trước, Lục Cẩn Phàm lại nhìn rất rõ Mộc Ngôn, khi chùm bóng bay lên cao, cũng chính là lúc hai người nhìn thấy nhau. "Có thấy mệt không?" Mộc Ngôn vui vẻ lắc đầu, khi nhìn thấy que kem trên tay Lục Cẩn Phàm thì cô nhanh chóng cầm lấy, ăn ngon lành khiến người như Lục Cẩn Phàm cũng cảm thấy thèm.
"Anh ăn không?"
Cô vui vẻ dơ lên cho Lục Cẩn Phàm, nhưng khi người đàn ông định há miệng thì cô đã ngay lập tức dơ tay lại. Lục Cẩn Phàm nhanh chóng cầm lấy vai của Mộc Ngôn, hôn mạnh mẽ lên đó.
Mọi người xung quanh nhìn thấy thì đều rất bình thường, thậm chí là còn coi như không có chuyện gì xảy ra.