Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị Mộc Ngôn, chị hãy nghe em nói! Em mong chị đừng quá kích động, như vậy sẽ có hại cho bản thân mình! Hôm đó chị và anh Ninh Thiên gặp tai nạn, vì để bảo vệ cho chị, anh ấy đã dùng thân mình để chắn những mảnh vỡ ở cửa kính xe, khiến cho thủy tinh đâm vào người. 

Cuối cùng vì không được cứu chữa kịp thời nên mới mất!" 

Bạch Lam nói không to, nhưng từng câu từng chữ lại khiến cho Mộc Ngôn không thể nào 

mà tin nổi.

 Bây giờ trên người cô vẫn còn có vết thương, nhưng so với chỗ Ninh Thiên bị thì lại không đáng là gì cả. 

 

Dường như không thể tin được sự thật này, cô đau đớn hét lên.

 Ký ức hồi nhỏ trước lúc năm tuổi, cũng đột nhiên ùa về. 

Có Diệp Tử Sâm, có ông bà Diệp, có lúc cô cứu Lục Cẩn Phàm, và cả những chuyện khác nữa. Từng chút một giống như đang trêu đùa Mộc Ngôn, ép cô phải chấp nhận sự thật kinh khủng này. 

 

May mà có Diệp Tử Sâm ở đó, khi vừa nhìn thấy cô, anh đã cố gắng giữ cô lại, để cho Mộc Ngôn không bị kích động để làm tổn hại đến vết thương.

 "Anh ta chắc chắn chưa chết! Chắc chắn mọi người đang lừa dối tôi thôi! Ninh Thiên đã từng hứa sẽ mở quá cùng tôi mà, quá của chúng tôi còn chưa kinh doanh xăng nữa!". 

 

Đến tận bây giờ, Mộc Ngôn vẫn hoàn toàn chìm trong ảo giác, cô không tin rằng người đàn ông Kai cứ thế mà bỏ đi được. 

"Vết thương của anh ấy quá nặng, bác sĩ cũng đã hết cách rồi!" 

"Tất cả các người đều im lại cho tôi! Tất cả đều đang nói dối!"

 Mộc Ngôn hét lên, sau đó nhấn lúc không ai chú ý, muốn chạy ra ngoài. Nhưng rồi cô chợt nhận ra là chân của mình đã không thể nào mà cử động được nữa.

 Hễ cô muốn đứng lên, thì lại bị vấp ngã. Nếu là trước kia, chắc chắn Ninh Thiên sẽ đỡ cô dậy, nói cô thật là ngốc. Hắn sẽ mắng cô sao phải cố gắng làm những việc không có kết quả như vậy. 

Nhưng hắn cũng sẽ an ủi Mộc Ngôn, cho cô một chút động lực. 

Nhưng bây giờ, người đàn ông đó đã không còn nữa rồi! 

"Cứ để cho cô ấy khóc! Hãy để cho cô ấy biết mình sai ở chỗ nào!"

 Mọi người theo lời nói tản ra, Ninh An vẫn đứng nghiêm nghị như vậy, nhưng dường như đã già hơn trước rất nhiều lần.

 Bạch Lam vẫn chưa thấy hắn khóc bao giờ, nhưng cô biết sâu trong tim hắn chính là vết  thương không thể nào cứu chữa. 

 

"Hạ Mộc Ngôn, chị có biết đại ca đã vì chị mà hy sinh cả bản thân mình hay không? Nếu 

bây giờ chị muốn đi chết đi, tốt nhất đừng bao giờ quay lại nữa!" 

Bạch Lam ngay lập tức nhăn mặt lại, đây đâu phải là ngăn cản, mà chính là xúi giục Mộc 

Ngôn tự tử mà. 

"Anh ấy vì cô mà từ bỏ sự nghiệp của mình, cũng chính vì cô mà từ bỏ cả mạng sống của mình. Hễ lúc nào cô cười là anh ấy cười theo, chỉ cần cô rơi lệ là anh ấy cũng sẽ buồn theo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK