Hắn chính là nguồn cơn mà những tội lỗi mà cô phải hứng chịu, nếu như năm đó Hạ Mộc Tâm không đâm chết Diệp Tử Họa, thì cô sẽ không phải đi đến bước đường cùng này rồi.
Quên hết quá khứ, làm lại từ đầu! Mộc Ngôn thở dài, cô quay lại, nhìn Ninh Thiên ở đằng sau:
"Chuyện đó đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc lại thêm nữa!"
Hình bóng của hai người chìm vào trong bóng tối. Lúc này, có một chiếc xe con đang đậu ở gần đó, bên trong là một người phụ nữ mặc đồ màu đen, cô ta nắm chặt lấy vô lăng, tràn đầy tức giận:
"Hạ Mộc Ngôn, tại sao chị lại xuất hiện ở đây? Sao chị lúc nào cũng muốn ảm tôi hết vậy? Hạ Mộc Ngôn, hôm nay tôi nhất định phải khiến chị sống không bằng chết!"
"Hạ Mộc Ngôn, tại sao chị lại xuất hiện ở đây? Sao chị lúc nào cũng muốn ám tối hết vậy? Hạ Mộc Ngôn, hôm nay tôi nhất định phải khiến chị sống không bằng chết!"
Hạ Mộc Tâm lúc này không hiểu tại sao bản thân mình lại có thể đến đây được.
Rõ ràng địa điểm cô ta thực sự muốn đến chính là một quán Bar nào đó để thư giãn đầu óc.
Vẫn là có, vẫn là một Hạ Mộc Ngôn sống bằng xương bằng thịt, điều đó không khỏi khiến cho Hạ Mộc Tầm nghiến răng ken két, cảm thấy ngay cả hít thở cũng không thông.
Cô ta nắm chặt vô lăng, chỉ muốn ngay lập tức xông đến đâm chết người phụ nữ kia mà thôi.
Thế nhưng bây giờ bên cạnh Mộc Ngôn lại đang có Ninh Thiên, vì vậy ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cô ta.
"Chị Mộc Ngôn, lâu ngày rồi không gặp!"
Hạ Mộc Tâm trực tiếp xuống khỏi xe ô tô, từ từ đi đến chỗ của hai người kia.
Điều đó khiến cho Ninh Thiên và Mộc Ngôn không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.
Đây rõ ràng từng là người mà cô yêu quý nhất, coi trọng nhất, vậy mà cuối cùng vẫn là phản bội cô.
"Anh Ninh, anh đi ra chỗ khác trước đi! Tôi muốn nói với em ấy chút chuyện!"
Mộc Ngôn nhỏ nhẹ bảo Ninh Thiên đi ra chỗ khác, vì đây là chuyện của riêng cá nhân cô, không hề liên quan đến người đàn ông kia.
Lúc đầu, Ninh Thiên còn có chút do dự, vì hắn sợ Mộc Ngôn đi không vững, đã thế còn dùng xe lăn nên có thể gặp bất cứ nguy hiểm gì.