Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mộc Tầm lạnh sống lưng, cô ta không thể hiểu tại sao người đàn ông kia lại nói như vậy:"Tôi bây giờ biết cô đang điều tra chuyện của Hạ Mộc Ngôn, nên tôi mới đích thân đến đây nói cho cô biết! Chỉ cần cô động đến một sợi tóc của người phụ nữ đó, thì toàn bộ những chuyện dơ bẩn mà cô làm, tôi sẽ công khai với toàn bộ Thành phố này biết!" 

Nhưng ngược lại với sự đe dọa đó, Hạ Mộc Tâm lại có vẻ khá dửng dưng, cô ra cũng không kém, vuốt nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên đôi bàn tay của mình:

" Anh Diệp, một núi không thể có hai hổ. Anh đừng hòng sẽ nghĩ rằng đã khống chế được tôi nữa! Tôi bây giờ đã là bà chủ của Lục gia, đã không còn là con bé ngày xưa có thể để các người dễ dàng sai khiến 

nữa!" 

"Nếu cô có gan, thì hãy nói thêm một câu nữa!" 

Hạ Mộc Tâm lần này thì trực tiếp câm nín. Vì trên đầu cô ra bây giờ là một khẩu súng giảm 

thanh:"Chỉ cần cô lặp lại một câu nữa thôi, thì ngày mai sẽ đưa tin thiếu phu nhân Lục thị 

chết tại nhà riêng. Cô có tin không?" 

Cô ta im lặng, nắm chặt bàn tay lại với nhau. 

[...]

 Lúc này, ở một nơi cách Hà thành rất xa, Mộc Ngôn và Ninh Thiên đang cùng nhau tính doanh thu của cửa hàng trong tháng này. 

Cửa hàng tuy không phải là sang trọng, không xa hoa giống nhau Ninh thị của trước kia, thế nhưng doanh thu không phải là quá thấp, cũng được xếp vào loại khá trong thành phố. 

 

"Ninh Thiện, anh xem chỗ kia có phải tôi tỉnh sai rồi không?" 

"Đúng vậy, cô viết thiếu một số không mất rồi!"

 Cả hai người cười nói vui vẻ, thế nhưng trong giọng nói lại có chút ngập ngừng. 

Mộc Ngôn bây giờ chung quy vẫn chưa thể quen với việc nói chuyện với Ninh Thiên, dường 

như hai người vẫn còn đang có khoảng cách với nhau. Ninh Thiện rất tốt, luôn luôn chăm 

sóc Mộc Ngôn chu đáo, thế nhưng cô vẫn còn tâm lý hoảng sợ. Cô sợ bây giờ chỉ là một 

giấc mơ, đến khi tỉnh lại mọi thứ sẽ dần tan biến. 

"Mộc Ngôn, cô nói chung vẫn còn sợ tôi sao?" 

Ninh Thiên có chút cười khổ, anh hy sinh tất cả mọi thứ mình có, vậy mà bây giờ người phụ 

nữ kia lại có chút xa lánh hắn. 

"Chỉ tại tôi vẫn chưa quen mà thôi!".

 Mộc Ngôn cắn cắn môi dưới của mình, bây giờ cô thật sự không biết nên trả lời thế nào cả. 

"Tôi đã dặn có bao nhiêu lần rồi! Đừng có cắn môi dưới, như vậy là rất xấu!" 

Một chút lạnh thấm vào môi cô, Mộc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. 

Hắn nhẹ nhàng sờ nhẹ, sau đó có chút than vãn:"Chắc tôi phải bảo Diệp Tử Sâm chế tạo ra thuốc cho cô mất! Mộc Ngôn, cô có biết chỉ cần cô có một chút xước nhỏ, là tôi đã rất buồn rồi hay không?" Ninh Thiên nhìn thẳng vào mắt Mộc Ngôn, ngược lại còn khiến cho cô mặt đỏ đã càng 

thêm đỏ hơn. Vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác, cô có chút tức giận:"Ninh Thiên, ở đây còn 

có người khác, anh vẫn nên tự trọng!" 



Cả quán ăn bây giờ bỗng im lặng, không một ai nói gì nữa cả. Ninh Thiên lúc này mới nhận thấy sự vô duyên của mình, liền quay đi chỗ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK