Tôn Lạp đang muốn nhân cơ hội này để chuồn đi, nhưng chợt nhớ đến Lục Cẩn Phàm là người không phải dễ đụng, liền mỉm cười để lấy lòng.
Thật ra Tôn Lạp còn không muốn đến Lục thị, thế nhưng Hoàng Minh Trí đã đưa tiền cho hắn, nếu không làm yên ổn thì cái chức Phó cục trưởng của hắn cũng khó giữ.
Nếu làm yên Lục Cẩn Phàm thì sẽ đụng đến Hoàng Minh Trí, nhưng nếu ngược lại thì cũng sẽ không yên. Ban đầu Tôn Lạp không nên nhận vụ này, bây giờ hắn hoàn toàn không biết nên làm sao cả. " Giám đốc Lục, tôi đây chân thành xin lỗi anh! Sau này tôi sẽ không như vậy nữa!"
Lục Cẩn Phàm nghe hắn nói vậy, mới từ từ đứng lên. Lấy chân đạp cho người đàn ông kia 1 phát vào bụng. Lực của hắn không hề nhẹ, chắc chắn Tôn Lạp sẽ bị thương.
" Giám đốc Lục, tôi.." " Cậu nói xong chuyện là xong chuyện sao? Mỗi ngày công ty tôi kiếm được hơn chục triệu đô la Mỹ, hôm nay các người ai mà bước ra khỏi đây thì tôi sẽ chặt gãy chân kẻ đó!"
Hoàng Minh Trí bây giờ muốn rút đi cũng không được, ông ta bây giờ chắc chắn đã dính kế của Lục Cẩn Phàm mất rồi. "Giám đốc Lục, là tôi không đúng, tôi không nên chưa tìm hiểu rõ đã đổ oan cho cậu!" Lục Cẩn Phàm lúc này lại vô cùng ung dung, giống như con người độc ác lúc nãy không phải là hắn ta vậy.
Ôn Ninh và Trác Lâm này vẫn còn xích mích với nhau, bây giờ lại vô cùng im lặng. Vì bây giờ bọn họ đã là kẻ chiếm ưu thế hơn. "Cậu nghĩ Cẩm Phàm có tha thứ cho bọn họ không?" "Sẽ không bao giờ!"
"Tại sao?"
Ôn Ninh tò mò hỏi Trác Lâm, vốn nghĩ rằng hắn sẽ cia cùng suy nghĩ với mình. Nhưng khi nghe Trác Lâm hỏi vậy, cũng không khỏi tò mò. "Vậy là anh vẫn chưa hiểu thiếu gia rồi! Cậu ấy là người nhớ rất rõ, những ai nợ cậu ấy, 1 là chết hoặc 2 là què tay què chân! Thảm hơn là bị xẻo thịt rồi xát muối vào!"
Ôn Ninh không tự chủ được mà rùng mình 1 cái. Cũng may hắn không đắc tội với Lục Cẩn Phàm, nếu không chắc chắn sẽ rất thảm. Đây chính là bản năng của 1 con hổ dữ. Chỉ có thể tự bảo vệ mình nới có thể giúp nó tránh được kẻ thù. Nếu nó quá dựa dẫm vào đồng loại, thì chắc có ngày
nó sẽ chết. Nhưng nếu nó tự đơn thương độc mã tự bảo vệ mình thì sẽ khác.
Một con hổ nếu bị bỏ đói, thì nó sẽ từ từ giết chết con mồi! Và sẽ không bao giờ tha cho nó.
Ôn Ninh thực cảm thấy hắn đã thay đổi rất nhiều. Khi mới gặp Lục Cẩn Phàm, hắn còn chìm trong men say, thường xuyên không tỉnh táo. Vậy mà bây giờ, hắn đã vô cùng thành đạt.
"Sai lầm của cậu ấy, mãi mãi là nỗi niềm ân hận lớn nhất của tôi! Ngày Tử Họa tiểu thư mất, cậu ấy giống như 1 người điên, thường xuyên đập vỡ đồ trong nhà! Ôn tổng, cậu là người cho thiếu gia hy vọng, nhưng cũng từ hy vọng ấy mà khiến cậu ấy thất vọng. Nếu như anh không tìm thấy Tử Họa, thì trong thâm tâm cậu ấy vẫn sẽ còn hình bóng của 1 cô bé xinh đẹp!"
Trác Lâm vừa nhìn Lục Cẩn Phàm, vừa nói với Ôn Ninh. Sự tình năm đó có lẽ hắn là người hiểu rõ nhất, đối với người ngoài Lục Cẩn Phàm là 1 người vô cùng thành công, đáng được ngưỡng mộ. Nhưng đối với Trác Lâm, thì hắn lại cực kì đáng thương.
Lục Cẩn Phàm vẫn giữ phong thái lạnh lùng của mình. Hắn đã hoàn toàn lộ ra vẻ ngoài hung dữ của mình, không còn là vị tổng tài lãnh khốc như bình thường nữa.
Tôn Lạp lúc này thật sự biết rằng mình đã chạm vào tổ kiến lửa, đã hoàn toàn không thể quay đầu.
"Tôi trước nay hoàn toàn không thích so đo với người khác! Nhưng 1 khi họ đã đụng đến thì tôi sẽ không bao giờ nương tay! Tôn Lạp, tôi cho cậu 1 cơ hội, nói ra ai là người đã sai khiến cậu hãm hại tôi!"
Tôn Lạp sợ hãi, tay chân run run mà nhìn Lục Cẩn Phàm, nhưng thực chất là nhìn người phía sau của hắn- Hoàng Minh Trí.
" Giám đốc Lục.."
" Hoàng tổng, phiền anh im lặng! Thiếu gia chúng tôi không thích ồn ào!" Khi thấy Hoàng Minh Trí định nói, Lục Cẩn Phàm nhẽ nhíu mày tỏ ra không thích,
Trác Lâm đã ngay lập tức ngắt lời.
Thân là 1 thuộc hạ thân cận, Trác Lâm hoàn toàn có thể hiểu rõ thiếu gia nhà mình đang nghĩ gì.
Ôn Ninh nãy giờ vẫn ngồi 1 bên, vừa đứng vừa xem kịch hay. Đụng đến Lục Cẩn
Phàm, bọn họ không toang mới lạ.
Quả nhiên, Lục Cẩn Phàm đưa cho Hoàng Minh Trí chiếc điện thoại đang chiếc
1 đoạn video. Nhưng khi đưa tay cầm lên xem, biểu tình của người đối diện khẽ biến sắc. " Hoàng tổng, không ngờ người mà tôi vẫn luôn tìm kiếm lại luôn ở chỗ của ông!
Không biết ông định xử lý chuyện này như thế nào cho hợp lí đây? Ông thì tôi có thể tha, nhưng Dương Lệ Hoa thì đừng hòng!"