Mà lúc này, Mộc Ngôn vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn đi làm bình thường, thỉnh thoảng lại nhìn thấy Bạch Lam và Tề Xuyên cười vui vẻ với nhau.
Đến bây giờ, cô cũng đã cảm nhận được, Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Tầm không còn là mối đe dọa với cô nữa.
Cô cũng đã hứa với cô ta, sẽ không bao giờ liên lạc cũng như có bất cứ dính líu dù chỉ là một chút đến Lục gia nữa. Lục Cẩn Phàm là người đàn ông cô yêu nhất trong cuộc đời này, cô dành cả thanh xuân của mình để dành cho hắn.
Thế nhưng bây giờ cô cũng đã nhận ra rằng, tình yêu chỉ đẹp khi hai người cùng hướng về một nơi.
"Chị Mộc Ngôn, chị sao vậy? Em dạo này để ý hình như chị rất hay thất thần! Bộ chị có tâm sự gì hay sao?"
Lúc này Bạch Lam đi đến, trong tay của cô là khay thức ăn của khách vừa ăn xong.
Từ ngày Mộc Ngôn gặp sự cố ở siêu thị, thì ngày nào Bạch Lam và Tề Xuyên cũng đến hỏi thăm cô.
Hai đứa nhóc này vẫn còn nhỏ, thế nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, khiến cho Ninh Thiên không muốn cũng phải thừa nhận Bạch Lam rất chăm chỉ và thông minh.
Cô đang thất thần, nghe thấy giọng của Bạch Lam thì khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô bé, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô đang suy nghĩ xem, sau này mình với Ninh Thiên sẽ có quan hệ như thế nào.
Cả hai người, không phải là người yêu, cũng không phải là vợ chồng, điều đó khiến cho Mộc Ngôn nhiều lúc cũng phải cảm thấy thật là khó xử.
Tề Xuyên cũng đang bị khay thức ăn, nghe Bạch Lam hỏi vậy thì cũng dần đi đến.
"Bạch Lam, khách đang đợi thức ăn kìa! Cô còn không mau đi là cẩn thật bị anh Ninh mắng đấy!"
Nghe thấy tên Ninh Thiên, ngay lập tức Bạch Lam cảm thấy nổi lạnh cả da gà.
Cô vội vàng cầm lấy khay thức ăn của mình, chuồn vào trong phòng bếp.
Đến bây giờ, quả thực cô ấy
vẫn chưa thể nào thích nghi được với người đàn ông mang tên Ninh Thiên kia.
"Chị Mộc Ngôn, em tuy không biết nhiều về chuyện của chị, thế nhưng em cũng mong chị hãy suy nghĩ về vấn đề của mình. Chị bây giờ cũng không phải còn là trẻ, anh Ninh Thiên dành tình cảm cho chị như thế nào, không phải là chị không biết! Em biết mình là người ngoài, không có quyền can thiệp, nhưng mong chị hãy suy nghĩ cho những tổn thương mà anh ấy phải chịu!"
Cũng đã từng yêu thầm người khác, nên Tế Xuyên hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác nhìn người phụ nữ mình yêu hàng ngày, thế nhưng khi đứng bên cạnh thì lại chẳng có thân phận gì.
Ninh Thiên không nói ra, nhưng không phải anh không hề để ý. Đêm đấy, Mộc Ngôn bị mất ngủ cả đêm.
Cô quả thực đã suy nghĩ rất nhiều về thời gian qua. Từng hành động mà người đàn ông cô yêu nhất và người đàn ông yêu cô nhất.
Một bên là Lục Cẩn Phàm cao cai tại thượng, hoàn toàn không bao giờ coi cô là một người VỢ.
Hắn hận cô, hận luôn cả đứa con mà cô nghĩ mình sẽ dành cả thanh xuân để chăm sóc nó.
Thế nhưng thì sao, người đàn ông này lại đối xử với Mộc Ngôn sống không bằng chết. Đã thế, hắn trực tiếp dùng đôi tay bẩn thỉu của mình để giết chết đứa con của hai người.