"Lục Cẩn Phàm, cả đời này của tôi, vẫn chưa từng cảm thấy mình làm sai điều gì, chỉ cảm thấy sai lầm
nhất khi từng yêu anh, kết hôn với 1 người đàn ông không tim không phổi là anh!".
Mộc Ngôn đến giờ vẫn không biết mình vừa làm gì, cô dần dần lùi lại, đến khi cảm nhận được lưng mình chạm vào bức tường lạnh lẽo thì mới dừng lại. Cô không biết tại sao mình lại có can đảm lớn đến vậy
nữa.
Ngược lại hoàn toàn với vẻ mặt sợ hãi của cô, Lục Cẩn Phàm lại thản nhiên xé rách chiếc áo sơ mi đang
mặc ra, để lộ làn da màu đồng kèm với vết thương đang chảy máu.
Nghe thấy tiếng động ở trong phong, Trác Lâm vội vàng xông vào bên trong. Nhìn thấy thiếu gia của mình đang thấm máu bằng chiếc áo kia, lòng hắn lại tràn đầy tức giận.
"Rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy?"
Nhìn thấy Trác Lâm đi vào, Mộc Ngôn mặt lại càng tái xanh hơn nữa. Cô lùi lại, gục đầu xuống nhìn sàn
nhà.
"Ai cho cậu bước vào đây?"
"Thiếu gia, nhưng." "Tôi kêu cậu đi ra ngoài!"
Lục Cẩn Phàm biết Trác Lâm lo lắng cho mình, nhưng dù sao chảy máu có xíu thế này cũng không chết
được. Nếu hắn có thể dễ chết như vậy, thì đã không sống được đến ngày hôm nay.
Trác Lâm lại lặng lẽ đi ra ngoài. Hai bàn tay nắm chặt vào với nhau, sự tức giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Trác Lâm mở cửa, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Từ trước đến nay, Lục Cẩn Phàm chưa bao giờ nổi
giận với hắn như vậy.
Đứng ở bên ngoài cửa lúc này là Ôn Ninh, mặc dù Lục Cẩn Phàm chưa bao giờ cho 2 người bọn họ đặt
chân đến đây, nhưng họ vẫn đến mặc cho sự ngăn cản của ông quản gia. Ôn Ninh nhìn thấy thuộc hạ thân tín nhất của Lục Cẩn Phàm cũng bị đuổi ra ngoài, không kìm được thở
dài 1 hơi.
" Chuyện bên trong thế nào rồi?"
"Đồ tiện nhân đó đã đâm thiếu gia 1 nhát vào ngực, không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay
không!"
"Trác Lâm!". Ôn Ninh thở dài, một bàn tay đặt lên vai đồng đội của mình. Chưa bao giờ 2 người họ lại
thấy khó xử như vậy. Một mặt lo cho Lục Cẩn Phàm, nhưng mặt bên trong lại vẫn luôn lo lắng cho Hạ Mộc Ngôn. Tuy cô đã không được mọi người kính trọng như lúc trước, nhưng dù sao cũng từng là bà
chủ của Lục gia.
"Nếu Cần Phàm dễ chết như vậy, thì cậu ấy đã chết từ lâu rồi. Hôm nay có khi, ân oán xưa kia sẽ được
giải quyết!"
" Tôi chỉ mong, thiếu gia cho dù có làm gì đi chăng nữa, cũng không bao giờ thất vọng về quyết định
của ngày hôm nay!"
Thế nhưng bên trong căn phòng lúc này, không khí lại ngột ngạt đến khó thở. Mộc Ngôn lúc này vẫn ngồi dưới đất, im lặng quan sát động tĩnh của Lục Cẩn Phàm.
Hắn xưa nay chưa từng tha thứ cho ai bao giờ. Người khác đâm hẳn 1 nhát, hắn sẽ đâm lại người đó đến khi nào chết thì thôi. Hôm nay cô đã mạo phạm tới hắn, kết cục chắc chắn không có điều gì tốt đẹp. Lục Cẩn Phàm ngược lại không có vẻ gì là vội vã. Hắn từ từ mở cửa tủ y tế ra, chườm thuốc lên vết
thương trên ngực của mình. Mộc Ngôn lúc này trong lòng nảy sinh 1 cảm giác bất an kèm đau xót, nó cứ chiếm lấy tâm trí của cô
không muốn buông tha.
" Để... để tôi giúp anh 1 tay!"
Nương theo tiếng nói, hắn ngước lên nhìn. Chỉ thấy 1 người phụ nữ vẫn còn hơi run run, lặng lẽ nhìn vào vết thương của hắn. Lục Cẩn Phàm mới dừng tay, tỏ ý người phụ nữ muốn bôi thuốc thì hãy tiến lên. Hạ Mộc Ngôn có chút vui vừa có chút lo lắng. Cô chầm chậm đi đến, đón lấy lọ thuốc trong tay hắn. " Cô sợ tôi sao?" Hắn nhắm nghiền mắt, ngả xuống lên lưng ghế. Có lẽ khi Lục Cẩn Phàm nằm ngủ thế này, cô mới thấy hắn đẹp nhất. Trút bỏ những hận thù, những ưu tư, công việc để trở về làm người đàn ông của gia đình. "Tôi... tôi không biết!"
Mộc Ngôn sợ hãi nhiều hơn, bàn tay cô run run bôi thuốc lên người cho hắn. Mộc Ngôn bây giờ đang cố
gắng làm lành vết thương mà mình gây ra.
" Hạ Mộc Ngôn, cho dù cô có sợ tôi đi chăng nữa, thì cô vẫn mãi sẽ là người tình của Lục Cẩn Phàm tôi.
Cả đời của cô sẽ mãi mãi chìm trong cô đơn, ngày ngày chịu đựng sự hành hạ mà tôi gây ra. Không phải
lúc nãy cố hối hận khi yêu tôi sao, vậy thì tôi sẽ khiến cho cô càng ngày càng hối hận. Hôm nay cô đâm
tôi 1 nhát, ngày mai tôi sẽ cho cô trả giá bằng chính sinh mạng của gia đình mình!"
Mộc Ngôn nghe hắn nói, trong lòng liền cảm thấy như có dòng điện chảy qua. Khiến cho cô không khỏi
giật mình.
Lục Cẩn Phàm đúng là vẫn vậy, trước nay chưa từng chịu thua thiệt với ai bao giờ.
" Lục Cẩn Phàm, chúng ta. ly hôn đi được không? Tôi xin anh, chúng ta đều đã thay đổi, tôi đã không
còn là cô gái năm xưa, anh cũng đã gặp được hạnh phúc của đời mình. Tôi cầu xin anh, buông tha tự do
cho tôi! Chỉ cần là điều anh muốn, cho dù có bắt tôi làm trâu làm ngựa tối cũng sẽ tạ ơn anh! Lục Cẩn
Phàm, bây giờ tôi không còn cần chức thiếu phu nhân nữa, cũng không cần tiền tài của Lục gia anh, thứ
tôi cần chỉ là 1 cuộc sống tự do không màng sự đời!"
Mộc Ngôn không kìm nén được nước mắt, đôi tay cũng không nhịn được, quỳ xuống trước mặt của hắn. Nước mắt cô chảy dài, quỳ xuống mà cầu xin người đàn ông kia.
Cô không hiểu tại sao mình lại có thể yêu người đàn ông này như vậy. Mặc cho hắn vẫn luôn hành hạ, đày đọa thậm chí là giết đi bảo bối chưa chào đời của cô. Thế nhưng đó lại là người mà Hạ Mộc Ngôn cô
đã hứa sẽ yêu thương 1 đời.
Lục Cẩn Phàm đang nhắm mắt bỗng chốc tỉnh giấc, sắc mặt cũng có chút đen lại. Các khớp tay của
hắn nắm chặt, tiếng kêu răng rắc lại bắt đầu vang lên.