" Cần Phàm, cháu đang làm gì vậy?" Dương Lệ Hoa đi đến, muốn xoa đầu của hắn. Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại né tránh, hắn vẫn luôn chăm chú vào sách vở của mình. Người phụ nữ để ý thấy đứa nhỏ không muốn giao tiếp với mình, cũng không để ý lắm đến chuyện đó.
Mà ngay lập tức, cô ta chạy lên phòng của Lục Khải Xuyên, tìm kiếm trong tủ đồ cũng như trong két sắt
của ông ta.
"Không biết lão già kia để sổ sách công ty ở đâu rồi nữa! Lão già chết tiệt, già rồi mà vẫn còn tham như
vậy!"
Cô ta vừa tìm, vừa lẩm bẩm. Mà lúc này, Lục Cẩn Phàm ở bên ngoài đã nhìn thấy tất cả, từng hành động dù chỉ là rất nhỏ của người phụ nữ. Bỗng điện thoại của cô ta reo lên, Dương Lệ Hoa vội vàng tắt tiếng đi, rồi để ý xem bên ngoài có ai hay không.
Lục Cẩn Phàm cũng biết người phụ nữ đang làm gì, vội vàng trốn sau cánh cửa. -Alo Lục Đình à! Anh không phải lo, chỉ cần em tìm thêm 1 chút nữa là có thể thấy được cuốn sổ sách đó rồi! Đến lúc đấy anh cũng không cần phải sợ gì nữa, đã dành chính ngôn thuận lên làm tổng giám đốc Lục thị! Đến lúc đó, anh không được quên em đâu đó!
Người mà Dương Lệ Hoa đang nghe máy, chính là Lục Đình, anh trai của Lục Khải Xuyên. Hay nói chính
xác hơn là con trai bên ngoài của Lục lão gia. Xưa nay giới truyền thông chỉ biết Lục gia có 1 người con trai là Lục Khải Xuyên, hoàn toàn không biết
đến sự hiện diện của Lục Đình. " Làm sao anh có thể quên công lao của em được! Chỉ cần anh có được Lục thị, thì dù em có muốn trăng trên trời anh cũng hải cho em!"
Phụ nữ quả nhiên là người dễ tin, chỉ nghe Lục Đình nói vài câu, Dương Lệ Hoa đã không thể kìm được
lòng mình rồi. Cô ta lục lọi ngày càng nhiều và nhanh,
Thế nhưng mật khẩu két sắt thì chỉ có Hứa Tự Như và Lục Khải Xuyên biết, hoàn toàn không để cho
người thứ 3 có cơ hội phát hiện.
"Anh có biết mật khẩu ở đây không?" Dương Lệ Hoa phát hiện mật khẩu ở đây không dễ giống như cô ta nghĩ, vậy nên đành cầu cứu Lục Đình. Thế nhưng người đàn ông kia cũng không biết. "Vậy có khi là ngày sinh của Lục Cẩn Phàm?" Dương Lệ Hoa bấm thử, nhưng vẫn không được.
"Vậy thì thử ngày kết hôn của Hứa Tự Như và Lục Khải Xuyên xem. Là ngày 24 tháng 6!" Dương Lệ Hoa mò mẫm cả buổi, nhưng vẫn không hề có kết quả. Mà lúc này, Lục Cẩn Phàm lại ở sau cánh cửa, nghe thấy và nhìn thấy hết những gì mà 2 người kia nói chuyện với nhau.
Hắn tuy còn nhỏ, nhưng sơ qua đã có thể đoán được ý đồ của mấy người kia. Lén lén lút lút mở trộm két sắt của ba mẹ, chắc chắn không phải người tốt! "Vậy thì cô hãy cố gắng mà mở đi! Cô đã ở đó lâu rồi, vậy thì hãy đoán xem mật khẩu ở đó là gì? Chỉ cần có được quyển sổ đó, Lục Khải Xuyên chắc chắn sẽ chết!"
"Vậy thì cố hãy cố gắng mà mở đi! Cô đã ở đó lâu rồi, vậy thì hãy đoán xem mật khẩu ở đó là gì? Chỉ cần có được quyển sổ đó, Lục Khải Xuyên chắc chắn sẽ chết!" Lục Đình sau khi phát hiện Dương Lệ Hoa là người không có ích, liền trở mặt ngay lập tức. Hắn ta bấy
giờ chỉ hận không thể chui vào điện thoại để giết chết người phụ nữ kia.
Phụ nữ đúng là loại lằng nhằng, là loại vô tích sự!
Lục Cẩn Phàm nhìn 1 màn này, trong lòng thầm khinh bỉ những con người ngu dốt kia. Lục Khải Xuyên
đến bây giờ tuy là giám đốc Lục thi, tuy nhiên vẫn còn tiếp xúc với quân đội, mà như vậy thì chắc chắn không thể nào để mật khẩu sơ sài qua loa được. Hắn nhìn 1 lần cuối, rồi chạy nhanh về phía căn phòng của mình.
Đêm nay không hiểu tại sao, mọi thứ dường như thay đổi rất nhiều so với mọi hôm.
Lục Khải Xuyên và Hứa Tự Như cũng về muộn hơn thường ngày. Chỉ để Lục Cẩn Phàm bên cạnh
Dương Lệ Hoa.
Nhìn người phụ nữ bên ngoài lương thiện, nhưng bên trong thực chất chính là 1 con cáo già, Lục Cẩn
Phàm không khỏi hơi rùng mình.
Cẩn Phàm, cháu bị làm sao vậy?
Nhìn đứa trẻ này hôm nay rất khác, Dương Lệ Hoa cố tình muốn đến hỏi thăm. Nhưng thằng bé lại luôn muốn cách xa cô ta.