Chương 12: làm nhục(2)
"Hạ Mộc Ngôn, không phải cô yêu tôi sao? Vậy thì cô hãy chứng minh đi!"
Hắn vừa nói, vừa ra sức luận động trong cơ thể của cô. Mỗi lần hắn ra vào, lại khiến cho thân thể của cô như muốn gây ra thành đôi. Đau đớn về thể xác làm sao khó chịu bằng nỗi đau tinh thần. Hắn không hề hôn cô, điều đó chỉ khiến hắn cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi.
Mộc Ngôn nằm dưới mặt sàn lạnh lẽo, tâm cô như chết lặng đi. Cô rất muốn khóc vào lúc này, nhưng người đàn ông hình như vẫn còn ý muốn động chạm vào thân thể của cô. Nếu không yêu, sao lại dày vò cô 1 cách độc ác như vậy, còn nếu hận, sao không trực tiếp giết cô luôn đi. "Ưm... Đừng mà!".
Cô khó chịu kêu lên, nhưng ngược lại điều đó càng khiến cho người đàn ông càng thêm khinh bỉ. Hắn đột ngột rút ra khiến thân thể của cô bỗng nhiên như mất 1 thứ gì đó. Nó làm cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Thậm chí, khiến cho cô liên tưởng đến những thứ bậy bạ không đáng có.
Lục Cẩn Phàm liền cười khinh bỉ, đứng dậy kéo khóa quần của mình lại. Hắn bóp lấy khuôn mặt của cô, gằn từng chữ, từng chữ, nó giống như giọng của 1 loài ma quỷ, không phải giọng của con người. "Mới có từng đấy mà đã khiến cô thỏa mãn rồi sao? Đúng là người phụ nữ thấp hèn, cô khiến tôi đúng là càng ngày càng thấy chán ghét cô hơn mà thôi! Hạ Mộc Ngôn, cô nghĩ đã xong rồi sao? Không phải tôi đang "yêu" cô sao? Vậy thì tôi sẽ giúp cô thêm lần nữa! Cứ coi như là tôi đang bố thí cho 1 con chó đi!"
Hắn cầm lấy tay của cô, không 1 chút thương xót kéo về phòng ngủ. Mộc Ngôn lảo đảo đi theo hắn, nhưng hạ thân cô đã vô cùng nhức mỏi, hoàn toàn không thể chịu thêm thứ gì nữa.
Người đàn ông ném cô lên giường, không hề có cảm giác thương hoa tiếc ngọc 1 chút nào cả. Cả tâm trí của hắn, bây giờ chỉ có muốn chiếm đoạt thân thể của cô mà thôi. Nhưng cả 2 người lúc này đều không biết rằng, những người giúp việc lại đang bàn tán chuyện lúc nãy vừa mới xảy ra. Tiểu Hồng chỉnh lại trang phục của mình 1 chút, rồi lại liếc mắt về phía cửa phòng ngủ. "Tôi còn tưởng cô ta trong sáng như thiên sứ, hiền lành thân thiện nết na, nhưng rốt cuộc cuối cùng vẫn chỉ là 1 người đàn bà không biết xấu hổ! May mà cậu chủ không yêu cô ta, nếu không chắc cũng bị cắm sừng đầy đầu rồi!"
Cô ta nói xong, liền ưỡn ngực bỏ đi. Những người còn lại đều im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ lời của Tiểu Hồng là đúng sự thật.
Nếu không phải do Mộc Ngôn, thì Tử Hoạ tiểu thư đã không chết. Thiếu gia nhà bọn họ cũng không đến nỗi lãnh cảm như bây giờ.
*
*
Tiểu Hồng nói không phải là quá nhỏ, nhưng cũng đủ để khiến cho Lục Cẩn Phàm nghe thấy tất cả. Hắn nghe xong, liền nghĩ đến cảnh tượng Mộc Ngôn cặp kè với người đàn ông khác, càng khiến cho thần trí của hắn thêm rối bời.
Hắn đi đến chỗ kệ sách, lấy ra 1 cái lọ màu đen, nước bên trong bắt đầu tỏa ra 1 mùi hương nhè nhẹ. Lục Cẩn Phàm lắc nhẹ chiếc bình, càng khiến cho mùi hương ngày càng rõ hơn. Nó khiến cho Mộc Ngôn trên giường bất giác bịt chặt mũi lại.
Từ lúc 5 tuổi, cô đã bị dị ứng đối với phấn hoa. Vì trước kia, mỗi lần muốn chọc tức cô, Hạ Mộc Tầm đều cố gắng xịt cho mình càng nhiều nước hoa càng tốt. Vì vậy, từ lâu, đối với cô, Hạ Mộc Tâm đã vô thức trở thành 1 chai nước hoa di động.
Chỉ cần cô ta đi đến đâu, cô đều không muốn đến nơi đỏ. Chỉ cần cô ta đi ra khỏi, cô sẽ quay lại để thi dọn tất cả các phế liệu mà cô ta thải ra. Đây chính là lời của mẹ cô.
Dần dần, mọi người đều nói rằng, cô là cái bóng của cô ta, cả đời này sẽ không thể nào thoát ra được. Lục Cẩn Phàm đi đến chỗ cô, từ từ đưa lọ nước hoa cho cô ngửi. Theo phản xạ bình thường, cô đưa lên tay lên mũi của mình để che lại. Mùi này, có phải hơi kinh khủng rồi không? Người đàn ông mỉm cười, trong suy nghĩ bỗng nảy ra 1 chút châm chọc người phụ nữ. Hạ Mộc Ngôn, không ngờ cô lại quyến rũ như vậy! Chả trách Mộc Tâm luôn nói cô là người phụ nữ để tiện, chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác! Cô luôn xa lánh, ghét bỏ tôi chẳng phải cô luôn. muốn lạt mềm buộc chặt sao?
Hắn lại im lặng, cả căn phòng bây giờ chỉ chìm vào sự im lặng của chết chóc. Mộc Ngôn bất giác thở dốc tay nắm chặt drap giường, cố gắng không để cho bản thân mình phát ra những âm thanh đáng xấu hổ kia.
Người đàn ông từ từ đổ lọ nước trắng đục vào hạ huyệt của cô. Ngay lập tức khiến nó co bóp lại vào với nhau. Hắn cười khà khà, đi ra chỗ tủ lấy ra 1 chiếc camera đã được giấu kín
Tất cả những hành động của cô mấy ngày nay, đều được hắn theo dõi rất sít sao. Tuy hắn không hay ở nhà, nhưng mỗi một cử chỉ, 1 hoạt động rất nhỏ của cô hắn cũng đều biết được. Mộc Ngôn vội vàng thở dốc, cả thân hình của cô vặn vẹo không ngừng. Trong thân thể của cô lúc này, như có hàng ngàn con kiến bò qua, từng chút, từng chút một gặm nhấm tinh thần của cô. Nó làm cho thân thể cô thấy khó chịu, như có 1 khoảng trống đã được tạo ra. Và cần 1 người đàn ông lấp đầy khoảng trống đó.
Cô vội vàng đứng dậy, đập nát bình hoa trên mặt bàn, rồi vội chạy ra nhặt những mảnh thủy tinh bị vỡ. Máu vẫn chảy, nó khiến cô cảm thấy đau rát nhưng quan trọng nó khiến cô cảm thấy bản thân mình đã tạm ổn được 1 chút.
Là xuân dược! Hóa ra 1 người đàn ông như này lại có nó! Đã thế hắn còn sử dụng cho chính người phụ nữ của mình. Mộc Ngôn cười khẩy, bên trong là toàn bộ những uất ức của cô trong mấy ngày qua.
Liệu khi thấy cô sống không bằng chết như thế này, hắn mới cảm thấy hài lòng ư? Hay đối với hắn, đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch trả thù mà hắn vạch ra? Rốt cuộc hắn còn điều gì muốn làm nữa, sao không trực tiếp giết cô luôn đi! Ít ra, khi chết cô còn thoát khỏi 1 con ác quỷ như hắn, ít ra cô cũng cảm thấy cuộc sống này có 1 chút tươi đẹp, 1 chút ý nghĩa trong cuộc đời của cô. Thế nhưng, sao chỉ toàn thấy những vết thương, vết sẹo trên người!
Toàn thân như bị lửa đốt, càng ngày càng khiến cô cảm thấy nóng nực. Mặc dù ngoài kia, trời đã bắt đầu trở lạnh. 1 vài bông tuyết cũng theo đó mà rơi xuống, rụng vào cây hoa trước nhà.
Ngược lại với vẻ vật vã của cô, hắn lại vô cùng hài lòng. Đây mới chính là mục đích của hắn. Muốn cô trực tiếp quỳ xuống cầu xin, van xin hắn tha thứ cho mình.
Nhưng Mộc Ngôn lại không làm vậy. Cô trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh. Máu theo đó cũng chảy theo, nhỏ từng chút một trên sàn,
Cô không hề sử dụng nước nóng, vì bây giờ toàn thân cô đang cực kì khó chịu. Mộc Ngôn nhủ thầm, cô tin rằng chính bản thân mình cũng có thể thoát khỏi tình huống này. Chỉ là xuân dược thôi sao? Cô tự có cách!
Nhưng cô lại không biết, thuốc mà hắn dùng là loại cực mạnh, sẽ khiến con người ta chỉ muốn chìm vào trong dục vọng nguyên thủy nhất. Chỉ muốn tìm 1 thứ gì đó giúp giải tỏa cơn nóng này. Đây là loại thuốc mà chính hắn điều chế ra, và dành riêng cho cô sử dụng. Hắn bước vào nhà vệ sinh, 1 lần nữa nắm lấy tóc của cô, ép mặt cô vào thẳng trong gương.
"Nếu như cô quỳ xuống cầu xin tôi, thì tôi sẽ bố thí cho cô 1 người đàn ông khác! Giúp cô cảm thấy thỏa mãn nhất!"