Cô dần dần mất đi ý thức, muốn chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng ngay lập tức trên tầng đã truyền đến tiếng lạnh cạnh, cô ta ngay lập tức nhận ra đó là ai, liền
nhặt từ dưới đất một mảnh thủy tinh sắc nhọn, đâm vào vai trái của mình, khiến máu chảy ra. Mộc Ngôn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy cô ta nằm bên cạnh mình. Đã thế còn nằm ngay
cạnh chỗ của đoạn thủy tinh. " Chị! Chị có cần đối xử độc ác với em như vậy không? Em biết mình hoàn toàn không xứng đáng với Cẩn Phàm. Nếu chị muốn, thì em có thể ra đi để cho hai người được hạnh phúc!"
Hạ Mộc Tầm quả nhiên là không phụ với danh hiệu diễn viên hạng A, khiến cho Lục Cẩn Phàm cũng
phải tin sái cổ.
Hắn đi đến, nhìn vết thương trên người Hạ Mộc Tầm, thì lại thấy có chút thương xót. Lục Cẩn Phàm đỡ
cô ta dậy, thế nhưng lại không để ý Mộc Ngôn cũng đang bị chảy máu.
"Em có làm sao không?" Hạ Mộc Tầm nắm lấy cánh tay của hắn, nước mắt lại càng lúc càng nhiều :" Cẩn Phàm, anh đừng trách
chị ấy! Trong chuyện này người có lỗi hoàn toàn là em, không phải chị ấy!"
" Cẩn Phàm, anh đừng trách chị ấy! Trong chuyện này người có lỗi hoàn toàn là em, không phải chị ấy!"
Hạ Mộc Tầm cố gắng tỏ ra đáng thương, và cũng cố để lộ ra vết thương ở bàn tay ra cho Lục Cẩn Phàm xem. Cô ta nhìn Mộc Ngôn ngồi ở một chỗ, cũng bị thương không kém gì cô ta nhưng lại không được
người khác thương xót.
Cố nén nước mắt, cô muốn tự mình đứng dậy, đi vào phòng. Thế nhưng lại chợt nhận ra chân của mình
đã không thể nào đi được nữa. Mộc Ngôn cười khẩy, hóa ra cô cũng có ngày thảm bại như thế này.
Không phải hôm nay, mà là cả đời của cô đã được xác định là không thể ngẩng đầu lên mà nhìn thiên
hạ. Vết thương ở tay vẫn không ngừng chảy, cứ thỉnh thoảng lại rơi tí tách xuống dưới sàn nhà. Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại chẳng hề để ý đến cô, mà hắn chỉ quan tâm đến Hạ Mộc Tầm bị thương ra sao, vết thương nặng như thế nào. Hắn đi đến, quỳ xuống chỗ Mộc Ngôn đang ngồi. Bây giờ có khi trong lòng hắn đang rất thoải mái, rát
vui vẻ đi.
Lục Cẩn Phàm bóp mạnh vào cằm cố. Do từng là người của quân đội, nên hắn bóp rất mạnh, dường như là dùng hết sức của mình:" Hạ Mộc Ngôn, chẳng lẽ cô có thể để tiện đến như vậy sao? Ngay cả em gái của mình cô cũng không thể tha được!" Mộc Ngôn nắm chặt lấy bàn tay của mình, bây giờ cô chỉ muốn dùng dao đâm chết người đàn ông này
mà thôi. Hắn chính là nguồn cơn gây ra những sự đau khổ của cô.