"Xin lỗi, vốn dĩ loại độc này là kì độc, vì vậy nên đặc biệt không có thuốc giải! Bây giờ tôi thực sự muốn xem, Lục Cẩn Phàm, anh sẽ muốn giữ mạng sống cho người mình yêu hay là sẽ cứu lấy bản thân của mình trước!"
Hạ Mộc Tầm vừa dứt lời, đã sai hai tên cao to từ đằng sau tiến đến, vây lấy mọi người
trong phòng.
Giống như cảm thấy mình sắp được trả thù, Diệp Sinh càng khoái chí hơn nữa. Lúc này cũng may vì hắn trốn thoát được Lục Cẩn Phàm và Ôn Ninh.
Chỉ thấy hai người đi đến, giữ thật chặt Ôn Ninh lại. Sau đó nâng Lục Cẩn Phàm đứng lên, còn Diệp Sinh đấm mạnh và vết thương vừa được băng bó của người đàn ông.
Máu không ngừng chảy rơi xuống sàn nhà, khiến cho Bạch Lam sợ hãi lùi về đằng sau, sợ hãi khóc nấc lên.
Vốn dĩ định báo công an, thế nhưng trong tòa nhà này bỗng nhiên bị mất sóng, khiến cho Tế Xuyên không khỏi nghi ngờ.
Lục Cẩn Phàm bây giờ vô cùng chật vật đáng thương. Trước kia hắn vẫn luôn xuất hiện trước mặt truyền thông với vẻ ngoài lạnh lùng, còn bây giờ thì nom thật là thê thảm.
Từng ngụm máu được phun ra ngoài, Ôn Ninh nắm chặt lấy tay của mình. Bây giờ hắn không thể làm bừa được nữa, vì còn có rất nhiều người vô tội ở trong tòa nhà lúc này.
Hạ Mộc Tâm mặc dù tức giận, thế nhưng trong lòng vẫn không thể nào quên được Lục Cẩn Phàm.
Dù sao thì cô ta cũng một thời được nằm trong vòng tay yêu thương của người đàn ông ấy. "Chúng ta tạm để hắn sang một bên! Lo giải quyết chuyện chính ngày hôm nay đã!".
Diệp Sinh tha cho Lục Cẩn Phàm một mạng, còn chính hắn thì đứng trước mặt Mộc Ngôn, nhìn cô với ánh mắt sắc như dao cau.
"Các người không được làm hại chị Mộc Ngôn!"
Giọng của Bạch Lam văng vẳng vang lên, khiến cho Diệp Sinh nở một nụ cười tà đạo. Ninh An bây giờ thực sự đã hiểu vì sao khi mà hắn quay trở lại khách sạn thì dường như toàn thấy mọi người trả phòng, hóa ra Diệp Sinh và Hạ Mộc Tâm đã có sự chuẩn bị từ lâu.
"Lục Cẩn Phàm, loại người như anh vốn đã không hề xứng đáng có được tình yêu!" Hạ Mộc Tầm vẫn không nguôi được cơn giận của mình, đạp thẳng một phát vào bụng của
người đàn ông.
Vốn dĩ hôm nay sẽ trở lại Bắc thành, nhưng không thể ngờ mọi chuyện lại trở thành diễn
biến xấu như vậy. Mộc Ngôn thờ dài, ôm nhẹ Bạch Lam vào người.
"Chị Mộc Ngôn, chị đừng sợ! Hôm nay em chắc chắn sẽ bảo vệ được chị!" Tề Xuyên mạnh mẽ đứng lên, khiến cho Bạch Lam mặc dù đang lo lắng cũng phải phì cười.
Thế nhưng Hạ Mộc Tầm lúc này bỗng nhiên lại dở trò, cô ta đi vào tất cả các phòng, đặc biệt chú ý đến phòng của Mộc Ngôn.
Chỉ thấy có một chiếc nhẫn màu đỏ bị rơi xuống dưới gầm giường, thế nhưng bởi vì độ phản chiếu nên có thể nhìn thấy rất rõ. Đây rõ ràng là chiếc nhẫn mà Tổng Doanh Doanh hay đeo bên người, là đồ vật mà Hạ Minh Chính tặng bà vào ngày kỉ niệm ba mươi từ năm ngày cưới.