Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Vì người hắn yêu 

" Cô mau húp hết chỗ canh dưới đất này cho tôi! Nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu” Lục Cẩn Phàm nhanh chóng dìu cô ta đứng dậy, đi về phía chỗ tủ đựng thuốc. Hạ Mộc Tầm quay lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ lẫn coi thường. 

Làm thiếu phu nhân của Lục gia thì sao, là người được các cô gái ngưỡng mộ thì sao, cuối cùng vẫn phải thảm bại dưới tay cô ta mà thôi! 

Mộc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào họ, cô rất muốn khóc, muốn trút hết tất cả nỗi buồn của mình ra bên ngoài. Tại sao lại khác nhau như vậy, sinh ra trong cùng 1 gia đình, yêu cùng 1 người đàn ông, thế nhưng từ nhỏ Hạ Mộc Tâm đã có được tất cả. 

Khi cô cố gắng kiếm tiền mua 1 chiếc áo rét, thì cô ta đã được bố mẹ mua cho điện thoại mới để bằng bạn bằng bè. Mà số tiền đó, cô đã tích cóp để đóng học. 

Tất cả mọi thứ, từ nhỏ đã đều không thuộc về cô. Cho nên dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể nào đạt được. 

Mộc Ngôn quỳ xuống dưới nền đá hoa lạnh lẽo, nước mắt cô chảy dài dọc theo 2 bên má. Cô từ từ bốc bát canh lên ăn, cô vẫn cố nuốt, vì đây là mệnh lệnh của hắn. " Quản gia, thả Đô Đô ra!". Lục Cẩn Phàm đúng lúc cũng đi ra, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi khinh bỉ. Vốn dĩ hắn nói như vậy chỉ muốn hù dọa cô 1 chút, nhưng không ngờ cô gái này lại làm thật. 

Đô Đô là con cún mà hắn nuôi từ nhỏ, có khi giờ đã lớn gần bằng 1 đứa trẻ 5 tuổi rồi. Đây là loại chó cực kì hung dữ, vì miếng ăn mà có thể cắn chết giống loài của mình. 

Con chó được thả ra, vui vẻ chạy vào chân hắn, quấn quýt không thôi. Lục Cẩn Phàm đùa giỡn với nó 1 chút, rồi ra lệnh:" Ăn hết chỗ canh kia đi!". 

Hắn mỉm cười quay vào nhà, để lại 1 mình Mộc Ngôn ở ngoài này. Con chó ta thấy có người muốn tranh giành đồ ăn với mình,liền quay lại gầm gừ. Những chiếc răng nanh nhọn hoắt cứ thể lộ ra. "Chọn cái nào? Hổ hay chó sói?" 

Giọng của 1 người đàn ông vang lên bên tai của cô, cùng với đó là tiếng gầm của các con vật trong lồng. Con nào con nấy, đều hung dữ như nhau. Từng đoạn kí ức như muốn ùa về, khiến cô không nhịn được ôm đầu mà khóc. Tại sao nó lại giống thật như vậy, cảm giác như vừa mới trải qua! Cô đặt tay lên ngực của mình. Nơi đó còn có 1 vết sẹo, nó đã theo cô gần chục năm nay rồi. 

"Mộc Tâm sao rồi?" "Cẩn Phàm, bị thương nghiêm trọng, có lẽ sẽ phải phẫu thuật thẩm mỹ!" Diệp Tử Sâm sau khi xem xong bệnh án của Hạ Mộc Tâm, nhăn mặt nhìn hắn. Vốn dĩ có thể cứu được khuôn mặt của cô ta, nhưng Hạ Mộc Tầm nhất quyết muốn anh phải nói rằng khuôn mặt của cô ta bị hủy hoại nghiêm trọng, phải phẫu thuật thẩm mỹ. 

Vốn dĩ anh không muốn làm theo ý cô ta, nhưng Hạ Mộc Tâm đe dọa, nếu không làm như vậy thì cô ta sẽ nhảy lầu tự sát. Không còn cách nào khác, anh đành phải cắn răng chiều theo ý muốn. 

Từ ngày Hạ Mộc Tầm vào bệnh viện, tất cả mọi người trong Lục gia đều xa lánh, sợ hãi đối với Mộc Ngôn. Bọn họ đồn rằng, cô là đứa con của ác quỷ, là sao chổi đem lại điềm xui xẻo cho căn nhà này. Ngay cả Tiểu Hồng, người hầu thân cận hay mang cơm cũng dần ngày càng sợ hãi đối với Mộc Ngôn. 

Cũng không biết rằng là ai đã đồn rằng cô cố ý hất bát canh nóng vào người Hạ Mộc Tầm, khiến cô ta bị hủy hoại cả khuôn mặt. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, bây giờ ai đối với Mộc Ngôn cũng sẽ luôn giữ khoảng cách. Ông quản gia từ ngoài bước vào phòng, liền thấy cô đang nằm ngủ. Ngoài trời nắng rất đẹp, thế nhưng trong căn phòng này lại âm u đến không thể thở nổi. Cảm giác bí bách, khó chịu ngày càng hiện rõ hơn. 

Mộc Ngôn nằm trên giường, cô trùm chăn kín cả mặt, nên ông quản gia cũng không biết là cô đang ngủ hay đang khóc. "Thiếu phu nhân, thiếu gia hôm nay chỉ tức giận quá thôi! Mong cô cũng đừng để ý quá nhiều, dễ gây hại đến sức khỏe!" " Đêm nay Cẩn Phàm lại không về sao?" "Thiếu gia... thiếu gia hôm nay ở lại bệnh viện!" 

Mộc Ngôn thở dài, không nói thêm câu nào nữa. Dù sao cô có nói gì đi chăng nữa, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ cô hại Hạ Mộc Tầm, là cô khiến cô ta bị bỏng. Trong tình yêu, chỉ có dùng mọi thủ đoạn mới lấy được trái tim người đàn ông mà mình yêu nhất! "Thiếu phu nhân cũng đừng lo lắng quá, có khi đó chỉ là bạn của thiếu gia mà thôi!" "Ồ! Vậy là bạn đời hay bạn tình!" Lần này, ông quản gia lại im lặng, không dám nói thêm câu nào nữa. Hôm đóm ông cũng chứng kiến tất cả, nhìn thấy Hạ tiểu thư và thiếu gia ân ái trong phòng khách, dù có muốn chối bỏ trách nhiệm cũng khó. 

Ông đã làm quản gia ở đây vài chục năm, đã nắm được rất nhiều sự việc liên quan đến Lục gia tốt có, xấu cũng có. 

Thế nhưng, đối với toàn bộ Lục gia, ông cũng chỉ là người làm công ăn lương, mãi mãi vẫn không thể thành 1 phần của gia đình. " Thiếu phu nhân, thiếu gia căn dặn... từ giờ trở đi, người không còn là thiếu phu nhân của Lục gia nữa, mà sẽ trở thành nha hoàn ở đây!" 

Một nha hoàn xồng xộc mở cửa phòng ra, không nói thêm câu nào liền hất bỏ chặn Mộc Ngôn đang đắp. Cô ta là Tiểu Hồng, đã từng là người thân cận, là người mà cô tin tưởng nhất. Thế nhưng, cũng chỉ là 2 chữ" đã từng". Cô ta nắm lấy tóc của Mộc Ngôn, kéo nó lên. Cô ta không hề nương tay 1 chút nào cả, cứ thế giật mạnh 

lên. 

"Cô đừng tưởng bây giờ mình là thiếu phu nhân nữa, bây giờ cô chỉ là 1 nha hoàn không hơn không kém mà thôi! Còn không mau dậy làm việc!" Cô ta không hề suy nghĩ, lấy từ tay 1 chiếc roi, quất thẳng vào lưng của cô. "Tiểu Hồng à!". 

Ông quản gia đứng 1 bên lo lắng, thiếu phi nhân vừa ốm khỏi dậy, liệu có chịu được sự hành hạ đau đớn như thế này không? Chỉ sợ nếu ông không ngăn cản, sẽ có án mạng ở đây mất. Thế nhưng, Tiểu Hồng lại coi như không nghe thấy, từng roi quất mạnh vào người cô hơn nữa. 

Mấy ngày nay, Hạ Mộc Tầm vô cùng vui sướng vì Lục Cẩn Phàm luôn ở đây mấy ngày nay. Cô ta cười khinh 

bỉ, ánh mắt tràn đầy sự tự hào. Kế hoạch để vào được Lục gia đã sắp hoàn thành rồi, chỉ cần cô ta cố gắng thêm chút nữa là có thể đuổi được Hạ Mộc Ngôn ra khỏi đấy. 

Hạ Mộc Ngôn, có trách thì trách cô không phải là con cháu của Hạ gia, nếu không, người bây giờ đang hạnh phúc chắc chắn là Hạ Mộc Ngôn, chứ không phải Hạ Mộc Tâm. 

Cửa phòng bệnh ngay lập tức mở ra, Lục Cẩn Phàm từ bên ngoài đi vào, vài bông tuyết đã bắt đầu rơi, đọng lại trên quần áo của hắn. Người đàn ông nhẹ nhàng đi đến, đặt lên bàn 1 giỏ trái cây. "Hôm nay anh lại không về nhà sao?" "Cô ngủ đi! Tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng!" Hắn định rời đi, nhưng Hạ Mộc Tâm lại kéo bàn tay của hắn lại, nhẹ nhàng hôn lên đó. "Bên ngoài trời đổ tuyết, anh nên thay quần áo đi!" Người đàn ông chăm chú nhìn lên khuôn mặt của cô ta, nơi đó vẫn còn được bằng bó bằng vải trắng, chiều nay sẽ là lúc diễn ra cuộc phẫu thuật. Hạ Mộc Tìm thấy hắn để ý đến mặt mình, ngay lập tức lấy tay che lại:" Có phải lúc này em rất xấu không?". Hắn không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng bước vào nhà vệ sinh. 

" Cẩn Phàm, anh có gì muốn nói với tôi sao?" 

Diệp Tử Sảm thấy hắn đi vào phòng làm việc của mình, hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh. Chiều nay là cuộc phẫu thuật của người tình, dĩ nhiên hắn phải đến quan sát rồi! " Tôi muốn nhờ cậu, phẫu thuật khuôn mặt của cô ta... cho giống Hoa nhi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK