"Quên nói cho cô biết, đứa con của cô cũng chính là Cẩn Phàm tự tay giết chết!" "Anh ấy nói rằng, loại phụ nữ như cô hoàn toàn không có quyền mang thai đứa con của anh ấy!".
Mộc Ngôn nghe cô ta nói xong, không tin được vào tai của mình. Cô ôm đầu, không ngừng nói rằng, là Tiểu Hồng đang gạt cô. Đúng vậy, cô ta đang nói dối! Cô ta chỉ muốn cô phát điên lên mà thôi! Thế nhưng, khi cô nhớ lại đêm hôm đó, Lục Cẩn Phàm ra tay với cô rất mạnh.
Hắn điên cuồng luận động trong cơ thể của cô, mỗi một lần ra vào đều là những lần chạm sâu nhất vào tử cung. Lúc đó, hắn giống như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày, điên cuồng gặm nhấm con mồi của chính mình.
Mộc Ngôn càng ngày càng giống như người điên, cô không khỏi ôm lấy cái đầu đau nhức của mình. Từng hình ảnh hắn và Lý Tiểu Hồng hoan ái trước mặt của cô dần dần lộ ra. Trong khi hắn cùng người phụ nữ khác mây mưa với nhau thì cô lại giống như 1 thứ bị bỏ đi, vô cùng chật vật trên sàn nhà.
Cô lúc đó rất muốn chạy khỏi đó, dùng 1 con dao đâm mạnh vào trái tim sắt đá của hắn cô rất muốn nhìn thấy Lục Cẩn Phàm chảy máu.
Thế nhưng con tim của cô lại rất yêu hắn. Mỗi lần hắn mỉm cười, nói chuyện nay quan tâm tới cô, lại y như rằng khiến cho trái tim cô tan chảy.
Tại sao, tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy! Thà hắn dùng 1 phát súng bắn chết cô đi còn hơn! Như vậy, cô sẽ không cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng như bây giờ! Tiểu Hồng thầy cô giống như sắp phát điên, liền nở 1 nụ cười vô cùng hài lòng. Đây chính là mong đợi của cô ta, muốn nhìn thấy cô phát điên, nhìn thấy cô chết!
Chỉ có như vậy, chức thiểu phu nhân mới thuộc về cô ta! "Đáng lẽ đứa con của cô vẫn giữ được, nhưng cô có biết không, Cần Phàm đã trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật, lấy đứa bé đó ra! Anh ấy còn trực tiếp không thèm nhìn mặt nó 1 lần! Ngoài ra, Phàm còn nói chỉ có tôi mới có đủ quyền sinh con cho anh ấy! Người Hạ gia các người đừng hòng có quyền!"
Tiểu Hồng nòi từng câu, từng câu một. Tất cả giống như đang chà sát mạnh vào trái tim của cô, làm nó đau buốt. Bảo Bảo, là mẹ không giữ được con! Là mẹ không tốt! Không cho con được 1 gia đình hoàn chỉnh!
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc cô khóc lóc, Mộc Ngôn chợt bừng tỉnh ra. Cô muốn nhìn thấy đứa con của mình, cô vẫn chưa nhìn thấy mặt nó dù chỉ 1 lần.
Cô vội vàng đứng dậy, nhưng chợt phát hiện là không có sức, tất cả sức lực của cô giống như bị rút cạn, hoàn toàn không có khả năng đứng lên.
Mộc Ngôn bò đến chỗ Tiểu Hồng, bám lấy chân của cô ta. Nước mắt cô chảy dài trên má, dính cả lên giày của Lý Tiểu Hồng. Cô ta tỏ ra khó chịu, vội vàng đi ra chỗ khác.
Bị mất điểm tựa, thân thể của cô ngã xuống đất, đối diện với mặt sàn lạnh băng. Thế nhưng đây vốn không phải chuyện mà cô quan tâm. Mộc Ngôn muốn biết, bây giờ rốt cuộc con của cô đang được chôn ở đâu. Tiểu Hồng lúc này mới quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt của cô:"
Hạ Mộc Ngôn, cô có thấy tuyệt vọng không? Cô vốn dĩ không hề xứng đáng làm mẹ! Ngay cả đứa con của mình cô cũng không giữ được, cô nghĩ mình có xứng đáng làm mẹ. không? Có trách Cẩn Phàm độc ác? Thế nhưng chính cô mới là kẻ độc ác nhất!
Cô là người giết chết Họa nhi, chính là cô biết mặc dù biết cô ấy sẽ chết, nhưng cô lại không hề quan tâm! Hạ Mộc Ngôn, cô thấy mình đáng thương sao? Vậy cô có biết, khi Tử Họa mất, anh ấy đã suy sụp như thế nào không?
Từ một người đàn ông được cả Hà thành ngưỡng mộ, anh ấy xuống dốc không phanh! Đã phải phòng giặc trong, lại còn phải ngừa giặc ngoài!
Suốt 3 tháng, anh ấy không hề ăn gì, không quan tâm mọi chuyện xung quanh, chỉ ngồi trong thư phòng ngắm Tử Họa tiểu thư! 3 tháng, mà tôi cứ ngỡ là 30 năm, anh ấy đã thay đổi rất nhiều! Không còn là vị thiếu gia mà tôi quen nữa, không phải là người hay
cười nữa, anh ấy đã tự cô lập chính bản thân mình! Ép bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ!".
Từng lời Tiểu Hồng nói, giống như từng chiếc gai nhọn, đâm thẳng vào trái tim của cô. Sự việc năm đó, không ai biết cả! Tất cả mọi người, đối với cô cũng chỉ có thù hận. Lỗi là tại cô ư?
Mộc Ngôn cười, nhưng những giọt nước mắt của cô không hẹn mà cứ từ từ rơi xuống! Hóa ra, trong chuyện này người sai vẫn luôn là cô ư?
Kẻ đáng hận nhất vẫn luôn là Hạ Mộc Ngôn. Thế nhưng Tiểu Hồng vẫn không buông tha cho cô, cô ta đứng dậy, dùng gót giày nhọn của mình, từng chút từng chút một dẫn lên tay Mộc Ngôn. Cô ta không hề dừng lại, thậm chí còn ra sức mạnh hơn. "
Loại tiện nhân như cô, sao không chết đi! Hạ Mộc Ngôn, đáng lẽ ra cô không nên sống trên Trái Đất này nữa! Nếu tôi là cô, tôi đã nhảy lầu tự sát lâu rồi!".
Từng lời Tiểu Hồng nói, như càng ngày càng đâm sâu vào tâm trí của cô. Khiến trái tim của cô như quặn thắt lại từng cơn.
Có yêu nhưng không thể nói, hàng ngày chỉ có sự hận thù, những lỗi lầm mà người khác gây ra, cô là người duy nhất phải gánh chịu!
Thấy Hạ Mộc Ngôn đã vô cùng chật vật, khác hẳn với vẻ xa hoa của cô ta, Tiểu Hồng mới kênh kiệu rời đi. Thậm chí, cô ta cũng không ngần ngại phỉ nhổ vào quần áo của cô.
*
*
Lục Cẩn Phàm hôm nay quyết định sẽ không về nhà, bởi vì hắn càng ngày càng thấy sợ cái ngôi nhà được coi là" gia đình" đấy rồi!
Mỗi ngày, Hạ Mộc Tầm luôn kênh kiệu mình là người phụ nữ được Lục Cẩn Phàm yêu thương, liền ngay lập tức không coi ai ra gì. Đến ngay cả ông quản gia vô tình làm vỡ chiếc bát cô ta mới mua cũng bắt bị quỳ phạt dưới trời tuyết lạnh. Còn kì cục hơn nữa, cô ta còn trực tiếp thông báo với cảnh báo chí rằng bây giờ mình là con dâu của Lục gia.