Khi Lục Cẩn Phàm vừa dứt lời, ngay lập tức đầu dây bên kia cũng im lặng theo.
Cơ hồ cả hai bên dường như đang suy nghĩ một việc gì đó cực kỳ quan trọng.
Ninh Thiên mặc dù không hề muốn, vì hắn thực sự không dám để Mộc Ngôn nhớ lại những chuyện giống như trước kia nữa.
"Chỉ cần không làm hại đến cô ấy, thì bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm được!"
Khóe môi Lục Cẩn Phàm khẽ mỉm cười, hắn vừa nói chuyện vừa nghịch khối Rubik trong tay, rất nhanh đã xoay nó thành sáu mặt cùng màu với nhau.
"Tôi hẹn cậu ở nhà hàng Hoàng Kim, tôi đợi cậu!”
Chưa kịp để Ninh Thiên níu xong, Lục Cẩn Phàm đã ngay trực tiếp ngắt máy.
Lúc này hắn đi đến, nghịch nghịch con chim ở trong lồng.
Hắn nhẹ nhàng lấy túi thức ăn treo gần đó, nhỏ từng chút một vào khay trong lồng.
Ngày hôm sau, khi Lục Cẩn Phàm đến nơi thì đã thấy Ninh Thiên chờ sẵn ở đó.
Bây giờ có thời gian nhìn kỹ, Lục Cẩn Phàm mới có cảm giác người đàn ông kia quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Không còn là vị Ninh tổng cao cao tại thượng hay bàn chuyện làm ăn với hắnnữa.
Hôm nay Ninh Thiên ăn mặc rất giản dị, chỉ mặc chiếc quần âu màu đen và một chiếc áo T-shirt màu trắng.
Còn Lục Cẩn Phàm thì vẫn như vậy, vẫn trong bộ tẩy trang màu đen ngột ngạt đến khó thở.
Khi Lục Cẩn Phàm ngồi xuống, thì Ninh Thiên chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sau đó cầm một tách trà nóng lên để thưởng thức.
Cả hai đều ngồi yên không chịu nói gì, dường như đang muốn quan sát đối phương thêm một chút nữa.
"Lâu rồi không gặp, Ninh tổng! Bảy năm qua, quả thực có lẽ anh đã thay đổi rất nhiều!"
Lục Cẩn Phàm là người đầu tiên lên tiếng. Hắn vẫy tay cho nhân viên phục vụ lấy ra một ly rượu vang màu đỏ.
Làm sao Ninh Thiên có thể không nhận ra trong câu nói của người đàn ông kia có chút châm biếm cơ chứ, thế nhưng hắn vẫn không hề quan tâm.
Để mặc cho Lục Cẩn Phàm toàn nói những lời sáo rỗng bên tai.
"Lục tổng quả nhiên vẫn như vậy! Vẫn cao cao tại thượng khiến người khác phải kính nể! Ninh Thiên tôi quả thực lĩnh giáo được rất nhiều điều từ anh!"
Cả hai người đàn ông đều tỏ ra vô cùng đề phòng với đối phương, khiến cho một nhà hàng sang trọng đang vui vẻ tấp nập bỗng giống như có một đợt không khí lạnh tràn về. Không ai nói ra
mục đích của mình trước, và đều trong trạng thái vô cùng phòng bị.
Vì hôm nay sợ Mộc Ngôn bất ngờ đến đây, nên Ninh Thiên đã căn dặn Tế Xuyên và Bạch Lam rõ ràng, nhất định không được để cho Mộc Ngôn rời khỏi nhà hàng nửa bước.
Hắn quả thực không dám để cho Mộc Ngôn gặp lại Lục Cẩn Phàm.
"Có vẻ như bảy năm qua, Ninh tổng của chúng ta sống thực sự rất tốt!"
Lục Cẩn Phàm đong đưa ly rượu trong tay, đôi mắt lại cố tình lướt ngang lướt dọc.
Giống như đang tìm một thứ gì đó ở xung quanh đây.