Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Xuyên và Bạch Lam có thể nhận thấy được sự khác lạ của người đàn ông kia, thế nhưng cũng không dám nói nhiều. Chỉ dám đứng một bên cầu chúc cho hạnh phúc của hai người ho. 

Bờ biển ở nước Anh hôm nay thật đẹp, từng cơn sóng nhẹ nhàng tạt vào bờ, lặng lẽ chạm đến chân của Mộc Ngôn. "Mộc Ngôn, chúng ta trao nhẫn luôn được không?" Lục Cẩn Phàm dường như có chút gấp gáp, nhưng trong lời nói lại có chút mệt mỏi. Hắn nắm chặt tay Mộc Ngôn, không muốn cô đi đâu cả. 

Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên, vui vẻ nhìn Lục Cẩn Phàm lấy nhẫn từ trên tay của Tề Xuyên. 

Khi đi chọn nhẫn, Lục Cẩn Phàm đã chọn lấy một đôi uyên ương, thậm chí để thể hiện thành ý của mình, hắn còn tự tay khắc tên của mình và Mộc Ngôn lên trên đó. 

Cô cũng vui vẻ trao nhẫn cho Lục Cẩn Phàm, nhìn cảnh này tự nhiên Ôn Ninh thấy rất đẹp. Đặc biệt chính là nụ cười của Lục Cẩn Phàm vẫn nở mãi trên môi. 

Hắn nhẹ nhàng chạm vào môi của Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm cảm thấy mình chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này. Thế nhưng không, khi Mộc Ngôn còn đang vui vẻ thì Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên buông tay xuống, trực tiếp ngã gục trước mặt của Mộc Ngôn. Cô đơ người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình cả. Mãi cho đến khi Ôn 

Ninh và Diệp Tử Sâm chạy lên phía trước, còn Trác Lâm thì đứng một bên đấm mạnh vào 

tường. Cô đứng dậy, dùng hết sức của mình để đến chỗ của Trác Lâm, nắm chặt lấy vai của hắn: 

"Cậu là người thân cận nhất của Cẩn Phàm, chắc chắn biết anh ấy bị làm sao? Cậu nói đi! 

Nói cho tôi biết đi!" 

Tề Xuyên và Bạch Lam lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Ngôn mất bình tĩnh như vậy, cô thậm chí 

không còn tư duy của một người bình thường nữa. Họ đều hiểu cảm giác bất lực không thể làm gì của Mộc Ngôn, Bạch Lam tiến đến ôm cô vào lòng. "Anh ấy không thể sống quá hai tháng, đáng lẽ hôm nay là ngày thiếu gia phẫu thuật, thế nhưng cậu ấy lại không chịu tiến hành, nhất quyết muốn cử hành hôn lễ với cô trước!" 

Mộc Ngôn tát mạnh vào má phải của mình, cô nhìn Lục Cẩn Phàm bị Diệp Tử Sâm trực tiếp đưa đi, từ miệng của hắn cũng phun ra một ngụm máu đỏ tươi. "Chẳng lẽ độc của anh ấy cũng chưa giải được hay sao?" Trác Lâm lơ đãng nhìn mọi thứ, âm trầm nói: "Cơ thể của thiếu gia không thể chịu được sự bồi bổ lớn đến như vậy, nên thường xuyên xuất hiện sự bài tiết ra khỏi cơ thể. Thế nhưng thiếu gia vẫn luôn giấu mọi người, hoàn toàn không cho ai biết! Mãi cho đến hôm qua tôi và Ôn tổng nhìn thấy hồ sơ bệnh án trong thư phòng của cậu ấy thì mới biết!" 

sức lực bỗng nhiên sụt giảm đáng kể, Mộc Ngôn vứt hết tất cả trang sức trên người, từng bước lết đến bên Ôn Ninh: "Tôi cầu xin cậu nhất định phải cứu sống Cần Phàm, anh ấy không thể chết được!" 

Vốn dĩ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất, vậy mà cuối cùng lại trở thành một hôn lễ khiến 

cho người người phải xót xa. Mộc Ngôn cố gắng vứt hết tất cả mọi thứ trên người của mình, nhanh chóng chạy đến 

bệnh viện. 

Lần này, cả Ôn Ninh và Diệp Tử Sâm đều vào bên trong, từng y bác sĩ đi vào, thế nhưng cũng nhanh chóng đi ra. 

Tề Xuyên đứng một bên im lặng, lặng lẽ nhìn Bạch Lam ở bên cạnh Mộc Ngôn. Bây giờ cô ngày càng bơ phờ, không còn nhiều sức sống như trước nữa. Ánh đèn vụt tắt, cả Ôn Ninh và Diệp Tử Sâm đều buồn bã bước ra ngoài. "Mộc Ngôn, em có chuyện gì muốn nói thì vào nói nhanh đi! Nếu không sẽ không còn cơ hội 

nữa đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK