"Tôi không hỏi về cô ấy, tôi muốn hỏi về cô gái tên là Hạ Mộc Ngôn cơ!"
Người đàn ông nước ngoài này tên là David, là một trong những đối tác quan trọng của Lục Cẩn Phàm. Thế nên mặc dù rất muốn, Lục Cẩn Phàm cũng không thể chấm dứt hợp đồng với hắn được.
"Ngài David, tôi chưa từng có người vợ nào tên là Hạ Mộc Ngôn cả! Có khi ngài nhớ lầm với ai rồi cũng nên!"
Lục Cẩn Phàm cố lấy lại bình tĩnh, sau đó lấy ly rượu từ trong tay của David, uống thẳng một mạch vào bụng.
Mùi vị đắng chát của rượu lâu năm xông thẳng vào cổ họng của người
đàn ông.
Thế nhưng dường như David vẫn chưa tin, sau đó ông ta lấy từ trong túi áo của mình một tấm ảnh, sau đó chỉ vào một cô gái trong ảnh:"Tôi không thể nhớ nhầm được! Chính là cô gái này, cô gái ấy là người mà tôi muốn tìm!"
Lục Cẩn Phàm thoáng chốc đơ người, hắn chậm rãi cầm nhẹ vào tấm ảnh. Lần đầu tiên hắn thấy Mộc Ngôn cười vui vẻ đến vậy.
Không phải cô chưa cười, mà là hắn chưa từng để ý đến cô.
"Ngài David, tôi thực sự không quen cô gái này!" Bây giờ hắn đang trong một vỏ bọc vô cùng hoàn hảo, nên không thể phá bỏ nó trong phút chốc được.
Hạ Mộc Tâm lúc này đi đến, vô cùng tự hào khoác tay vào Lục Cẩn Phàm:"Cẩn Phàm, người đàn ông này là ai vậy?"
Ánh mắt của người phụ nữ nhanh chóng đảo qua bức ảnh, liền nhìn thấy người đó là Mộc Ngôn.
Trong lòng Hạ Mộc Tầm liền nguyền rủa David rất nhiều lần. Cô ta đang muốn quên đi chuyện trước kia, thế nhưng lại luôn bị phá đám.
David có thể thấy rõ thái độ khác lạ của người đàn ông, liền lắc đầu thở dài, sau đó cầm đồ rời đi. Trước khi đi, ông nói nhỏ với Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Tầm, bên chỉ có hai người họ mới nghe thấy:
"Lục tổng, tôi vì cô gái này mới hợp tác với công ty của anh! Sau này chỉ cần tôi biết anh nói dối, toàn bộ hợp đồng của chúng ta sẽ bị hủy bỏ!"
Nhìn David cầm lấy tấm ảnh rời đi, bàn tay của Lục Cẩn Phàm bỗng có cảm giác có thứ gì đó thiếu thiếu.
Hắn bỗng nhớ lại nụ cười của Mộc Ngôn lúc nãy, nom nó thật là đẹp.
"Cần Phàm, anh đừng có suy nghĩ nhiều, như thế rất có hại cho sức khỏe!".
Hạ Mộc Tâm khoác tay vào người đàn ông, sau đó vô cùng tự hào mà đi giới thiệu với mọi
người.
[...]
"Ninh An, cậu nhanh lên một chút! Bàn số bảy cần thêm thức ăn kìa!"
"Đại ca, tôi biết rồi!"