Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bắt đầu thôi!" 

Hắn quay sang nhìn mọi người, rồi gật đầu ra lệnh. " Kéo!" 

"Mau xem nhịp tim của bệnh nhân!" " Đi hỏi xem đã có tim thích hợp hay chưa?" 

Trong phòng bệnh, mọi thứ lúc này lại vô cùng hỗn loạn, ai cũng khẩn trương tiến hành cho cuộc 

phẫu thuật nguy hiểm này. 

" Bác sĩ Ôn, bệnh nhân đang có dấu hiệu mất máu quá nhiều! Huyết áp đang giảm dần!" 

Một y tá nấy giờ vẫn thấy có chuyện gì đó không ổn, liên thông báo ngay lập tức. 

Ôn Ninh nãy giờ vẫn đang tập trung, nhìn thấy chuyện này thì thầm chửi trong lòng. Ca phẫu thuật này 

đúng là nằm ngoài chuyên ngành của hắn. Tiếng mở cửa vang lên, Ôn Ninh chưa biết là ai, đã chửi ngay:" Mịa nó, lão tử đang tập trung, ai cho các người vào quấy rầy!". 

Nhưng còn chưa kịp nói gì thêm, người kia đã cướp ngay con dao trên tay hắn, đeo găng tay để chuẩn bị phẫu thuật. 

" Diệp Tử Sâm! " 

Đến khi nhận ra người trước mặt là ai, thì Ôn Ninh ngay lập tức chỉ muốn đánh cho tên kia một trận. 

Nhưng chợt nhận ra cuộc phẫu thuật vẫn còn quan trọng hơn nên rốt cuộc cũng chỉ im lặng. 

Diệp Tử Sầm nhìn cô gái trên bàn, vuốt ve gương mặt tái nhợt đi của cô. Có thể nói, sinh mạng lúc này 

của cô rất nhỏ bé, giống như một đóa bồ công anh vậy, có thể bay đi bất cứ lúc nào. 

Gần một năm chưa gặp cô, anh thực sự rất nhớ cô gái bé nhỏ này. Đây thực sự không phải là tình cảm 

nam nữ,mà giống hơn chính là tình crm của người thân với nhau. "Mộc Ngôn, em hãy đợi tôi! Cho dù em có đi xa bao nhiêu, tôi cũng lôi em trở về được!" Anh lúc này mỉm cười, tiếp tục tiến hành cuộc phẫu thuật vẫn còn đang dang dở. 

[...] 

Ôn Ninh nhanh chóng bị đuổi ra khỏi phòng phẫu thuật, mặc dù có chút tức giận nhưng lại không 

đam múa rìu trước mặt thợ. Diệp Tử Sâm chính là cao thủ trong ngành này, còn hằn chỉ được ví chính 

là hạt cát nhỏ. 

Vừa ra ngoài đã nhìn thấy Lục Cẩn Phàm tựa người vào tường đang nghe điện thoại, thỉnh thoảng 

gương mặt hắn lại có chút nhăn lại. 

"Có lẽ là nói chuyện với Hạ Mộc Tầm!" 

Hắn thầm đoán, vì khi nói chuyện với người phụ nữ kia, thì cực kỳ tốn IQ. 

"Cậu ấy làm thế nào mà gọi được Diệp Tử Sầm quay lại vậy? Không phải nắm ta đang định cư ở nước ngoài sao?" 

Ôn Ninh chuyển mục tiêu, quay sang nhìn Trác Lâm cũng đang cố gắng nói chuyện với đối tác. Chỉ có vài giờ không gặp, mà hai người họ dường như là đã già đi vài tuổi vậy. " Không phải là anh gọi sao?" 

Trác Lâm cũng ngạc nhiên không kém. Lúc nãy khi nhìn thấy Diệp Tử Sâm ở bên ngoài chạy vào, hắn 

và Lục Cẩn Phàm đã vô cùng ngạc nhiên. Thế nhưng khi Lục Cẩn Phàm có ý muốn đến hỏi thăm, thì Diệp Tử Sâm lại làm như không quen hai người bọn họ. 

Thậm chí cả hai người còn tin rằng, là Ôn Ninh đã thuyết phục được hắn đến. Bây giờ Ôn Ninh cũng 

nhận là hắn không gọi, vậy thì là ai? 

" Không phải cậu, cũng không phải tôi? Vậy là ai?" 

Cả hai người đều nhún vai xòe tay, định hỏi Lục Cẩn Phàm. 

Tiếng lạch cạch vang lên, cả hai người đều cùng quay ra đằng sau để nhìn. Ngay cả Lục Cẩn Phàm 

đang nghe điện thoại cũng quay lại để nhìn. 

Ninh Thiên cùng Ninh An đi đến, không hề có chút ngại ngùng nào, mà ngược lại là rất tự nhiên đi 

đến. Ngồi lên trên ghế dành cho người nhà bệnh nhân. 

"Anh đến đây làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK