Ôn Ninh vốn đã qua thì với Ninh Thiên, nên khi nhìn thấy hắn, thì trong lòng lại vô cùng tức giận, chỉ muốn ngay lập tức đi đến giết chết người đàn ông kia.
Ninh Thiên gác hai chân lên nhau, vô cùng tao nhã mà nhìn ba người bọn họ:" Tôi đến để thăm Thiếu phu nhân của Lục gia!"
Lục Cẩn Phàm đi đến, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười khách sáo nhưng trong giọng nói lại không
được như vậy:" Xin cảm ơn Ninh tổng đã quan tâm đến cô ấy, nhưng ở đây không ai đón tiếp anh, xin
mời anh về cho!"
"Nếu tôi nói không về thì sao? Có phải anh định tìm cách diệt trừ tôi không?" "Thế nhưng Ninh tổng không có chuyện gì mà đến thăm vợ tôi, bộ anh không thấy nực cười hay
sao?"
" Lục tổng, có phải anh đã quên rồi không? Bây giờ quan hệ của anh với Hạ tiểu thư, đã không còn là
quan hệ vợ chồng nữa, trên danh nghĩa pháp lý, hai người đã chính thức ly hôn!"
" Lục tổng, có phải anh đã quên rồi không? Bây giờ quan hệ của anh với Hạ tiểu thư, đã không còn là
quan hệ vợ chồng nữa, trên danh nghĩa pháp lý, hai người đã chính thức ly hôn!"
Ninh Thiên tuy là người ngoài cuộc, nhưng lại hiểu vô cùng rõ ràng. Thậm chí là còn rõ hơn cả Trác
Lâm vẫn ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ hắn. "Anh chỉ có thể đã ly hôn với Hạ tiểu thư, mới có cơ hội kết hôn với Hạ Mộc Tầm! " Hắn nói cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Cẩn Phàm thì chẳng khác gì đang xúc phạm hắn cả.
Khẽ nắm chặt lấy bàn tay, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, Lục Cẩn Phàm nghiến răng hỏi:"
Có vẻ như Ninh tổng rất quan tâm đến chuyện riêng tư của tôi!".
Nhưng Ninh Thiên lại rất tự nhiên, hắn thong thả đứng dậy, ghé tại nói thầm với Lục Cẩn Phàm:
Những chuyện mà chỉ cần liên quan đến Lục tổng, thì tôi đều có hứng thú!"
Lục Cẩn Phàm không để ý đến hơn nữa, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong cánh cửa phòng bệnh.
Dường như đang có một thứ rất quan trọng với hắn ở trong đấy. "Hạ Mộc Ngôn, cô nghĩ rằng có thể thoát khỏi tôi sao? Cho dù cô có xuống địa ngục, nhất định tôi cũng phải lôi được cô lên!"
[...] Thời gian cứ dần dần trôi qua, đối với những người đứng ở bên ngoài, thì đây chẳng khác gì một màn
tra tấn độc ác.
Ninh Thiên không giữ vững được mình nữa, liền tựa lăn đầu Trác Lâm mà ngủ. Bây giờ đã là gần ba
giờ sáng, vậy mà cuộc phẫu thuật vẫn chưa xong.
Ngược lại với bọn họ, Lục Cẩn Phàm vẫn thản nhiên lấy máy tính ra để làm nốt toàn bộ tài liệu vẫn chưa được xử lý, dường như đây mới chính là công việc mà hắn quan tâm.
Cánh cửa lại mở ra, thế nhưng vẫn giống như lần trước, lại là một cô y tá đi ra.
Dường như cô ta có
chút hoảng sợ, đâm đầu vào người của Ninh An.
" Nguy rồi, bệnh nhân bỗng nhiên xuất huyết rất nhiều! Mau chuẩn bị máu khẩn cấp!" Ninh Thiên dường như nhận ra chuyện gì đó không ổn, niềm kêu Ninh An đuổi theo cô gái lúc nãy. Cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, chấm dứt thời gian dài đằng đẵng mà tất cả bọn họ chửi đợi.