Bây giờ Tô Tô đang vén mái tóc dài lên, dung nhan thần thái đã bất giác có thêm vài phần chín chắn.
Chỉ có người phụ nữ sau khi cưới được tình yêu làm thoải mái mới toả ra khí chất đặc thù như vậy.
Trước mặt mọi người, cô hơi ngượng ngùng mà trừng Tần Thiên và nói: "Sao anh lại tới đây? Lâm Tước đâu?"
Tần Thiên vội vàng kéo cửa vị trí ghế phó ra rồi cười nói: "Lâm Tước đi hẹn hò, anh cho cô ấy nghỉ rồi. Vợ à, em thơm quá."
Tô Tô cười nói: "Có xịt một chút nước hoa lần trước anh mua. Anh nói Lâm Tước đi hẹn hò à, với ai?"
Tần Thiên cười nói: "Mặc kệ cô ấy đi với ai. Vợ à, hôn một cái."
Nói xong, hắn nhịn không được ôm Tô Tô vào lòng.
Tô Tô vội vàng nói: "Anh muốn chết à! Coi chừng bị người ta trông thấy!"
Ngặt nổi cô không đẩy Tần Thiên ra được, chỉ có thể bị ôm hôn một cái lên mặt.
Tần Thiên đắc ý bước lên ghế lái, cười thần bí và nói: "Mệt không? Về nhà có bất ngờ cho em!"
"Bất ngờ gì, em không thèm..." Tô Tô nghĩ đến cái gì nên lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt ửng đỏ.
Tần Thiên nuốt một ngụm nước bọt, đạp mạnh chân ga lao đi.
Hắn không trực tiếp về nhà mà đến một cửa hàng, mua mấy món đặc sản bản địa rồi mới chạy về Long Viên.
"Mẹ không nấu cơm sao? Hơn nữa chỉ mấy người chúng ta mà anh mua nhiều như vậy ăn hết sao."
Tô Tô không để ý mà nói một câu, móc sổ tay ra xem ghi chép cuộc họp.
Thấy cô cau mày lại, Tần Thiên hỏi: "Thế nào, công ty có phiền phức gì sao?"
Tô Tô cau mày nói: "Mở rộng cửa hàng offline là khó khăn lớn nhất trước mắt."
"Bảy tỉnh phương Nam cộng thêm Nam Giang, bây giờ chúng ta chỉ mới có vài cửa hàng ở Bắc Giang, Đông Hoa, Phúc Lĩnh. Mặc dù hiệu quả trước mắt cũng không tệ, nhưng hạn chế quá lớn."
"Không chỉ lượng tiêu thụ của Tô Ngọc Cao mà những cửa hàng này cũng gánh vác trách nhiệm mở rộng điện tử Thiên Cẩu offline."
"Trước mắt đang kẹt ở tỉnh Vân Xuyên."
"Bởi vì chuyện của Triệu gia mà phía chúng ta không mở chi nhánh được. Vì chuyện này mà tụi em đã thảo luận rất nhiều lần."
"Người phụ trách Nhiếp tổng gấp đến độ sắp rụng tóc."
Tần Thiên biết trong bảy tỉnh phương Nam, Nam Giang của họ nằm ngoài rìa nhất xét từ vị trí địa lý.
Mà Vân Xuyên nằm ở giữa, chẳng khác gì là vị trí huyết mạch. Muốn phát triển Bắc thượng thì nhất định phải đánh thông khớp nối này.
Hắn vội vàng nói: "Lỗi của anh, trách anh không có kịp thời nói với em. Kỳ thật lần này anh đi công tác là đến Vân Xuyên."
"Em yên tâm, chuyện này đã được giải quyết. Về sau Triệu gia chẳng những không can thiệp chúng ta nữa mà còn toàn lực ủng hộ."
"Về nhà ăn cơm trước, lát nữa anh sẽ đi theo em đến Vân Xuyên một chuyến."
"Thật sao?" Tô Tô không thể tưởng tượng nổi, nói: "Tần Thiên, anh thần kỳ quá vậy? Trong thời gian ngắn như vậy mà anh làm được sao?"
Tần Thiên đắc ý nói: "Nếu không có cả chút bản lãnh này thì sao làm chồng em được. Ngoan, có phải em muốn thưởng cho anh không?"
Tô Tô hé miệng cười nói: "Anh muốn được thưởng cái gì?"
Tần Thiên chỉ vào mặt: "Hôn một cái."
"Không muốn..."
"Đi mà! Muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ. Cả chút yêu cầu nhỏ đó mà em cũng không thỏa mãn được thì anh không đi theo em đến Vân Xuyên đâu."
"Anh dám!"
Tô Tô hơi do dự rồi đỏ mặt, vẫn ngoái đầu lại hôn lên mặt Tần Thiên một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Tần Thiên cười ha ha, giống như ăn tiên đan của Thái Thượng Lão Quân.
Rất nhanh họ đã trở lại Long Viên.
Khi bước vào cửa, Tần Thiên dừng xe lại thì nhìn thấy người trực ca là lão Lục của tổ Cô Lang.
"Lão Lục, lão đại của các người - Lãnh Phong đâu?"