Những người khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.
Cũng chỉ nhà họ Dương mới có mặt mũi này.
"Không phải." Không ngờ Lưu Đức vậy mà lại lắc đầu, nói: "Tôi tới đây không vì bất cứ ai, mà là vì mảnh đất này."
"Ở Hồng Kông, tôi nhìn sao trên trời, phát hiện hướng này có một mảnh đất dữ ra đời."
"Mảnh đất dữ này người thường không hàng phục được. Một khi đi sai đường thì sẽ gặp vô số tai họa về sau."
"Người tu hành như chúng tôi không đành lòng nhìn trăm họ lầm than. Vậy nên bấy giờ mới dẫn theo bốn học trò tới đây xem xét."
Đất dữ?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Ngô Lệ hoảng sợ nói: "Đại sư, ý ông là mảnh đất quý giá hồ Như Ý kia kỳ thật là một mảnh đất dữ sao?"
"Vậy có phải là không thích hợp để phát triển không?"
Lưu Đức thản nhiên nói: "Điều đó cũng không hoàn toàn đúng."
"Người xưa có câu, phúc dựa vào họa, họa dựa vào phúc."
"Ngay cả khi là đất dữ, nếu gặp được người hữu duyên thật sự thì cũng sẽ hóa hung thành lành."
"Điều này cũng giống như những vật thể hung ác thời cổ đại, ví dụ như kiếm Thái A, Đích Lư Mã, vốn là vật đại hung, nhưng khi gặp được chân mệnh thiên tử thì sẽ tạo phúc cho thế gian."
Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra, nói đơn giản thì mảnh đất này cần phải là người có duyên thì mới có thể chinh phục được.
Dương Côn kích động nói: "Mọi người, mục đích tôi mời đại sư Lưu đến đây chính là vì vậy."
"Xem được lành dữ từ trước thì tất cả chúng ta đều có thể tránh được nguy hiểm, nắm bắt vận may."
"Đây cũng có thể coi là lợi ích mà tôi đã cố gắng hết mình mang đến cho mọi người."
Mọi người nghe xong đều cực kỳ kích động.
"Cảm ơn cậu Dương!"
"Cũng chỉ có cậu Dương mới có thể mời được đại sư Lưu mà thôi. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đều vinh dự, có thể mời đại sư xem qua một chút."
"Đại sư, tôi tên Hồ Bảo, ông xem xem tôi có duyên với mảnh đất này không?"
Một ông chủ tai to mặt lớn gấp gáp hỏi.
"Tôi nữa, tôi tên Giang Nghiệp."
"Phiền đại sư xem giúp tôi một chút, nếu có duyên thì tôi sẽ dùng toàn bộ gia sản để giành lấy nó."
"Nếu không có duyên thì tôi đây sẽ từ bỏ."
"Đại sư, tôi tên Hoành Đạt, ông xem, tôi có phải là chân mệnh thiên tử của mảnh đất này không?"
Đối mặt với nhiều ông chủ kích động như vậy, Lưu Đức cười cười nói: "Mọi người, nơi này không phải chỗ nói chuyện."
"Nếu tôi đã tới thì nhất định phải xem mảnh đất dữ kia."
"Chi bằng chúng ta tới đó luôn đi."
Dương Côn vội vàng nói: "Đại sư, ngài đi đường mệt mỏi, hay là trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt một chút đi."
"Giờ cũng hơi muộn rồi, đợi ngày mai chúng tôi sẽ đưa ngài qua đó."
Lưu Đức lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Quan sát sao trời ban đêm mới có thể phán đoán được quỷ thần."
"Hiện tại chính là thời điểm tốt nhất."