"Họ Tần, rất nhanh mày sẽ thua hai thành phố. Chiếm được Trịnh Thị thì kế tiếp chính là tỉnh lị của các người!" Triệu Húc cực kỳ đắc ý.
Hắn ta nhìn An Quốc một cái, nghĩ đến cái gì đó thì cười lạnh và nói: "An lão gia tử, kỳ thật chúng ta vốn có cơ hội trở thành thân thích. Ông có điều không biết, tôi đã ái mộ tiểu thư Liễu Như Ngọc từ lâu, chỉ cần ông gả cô ấy cho tôi thì tôi đảm bảo sẽ không đuổi tận giết tuyệt."
An Quốc lạnh lùng nói: "Như Ngọc đã có người trong lòng nên Triệu công tử sớm bỏ cuộc đi."
"Ông ——" Triệu Húc nổi giận, lập tức lửa giận phừng phừng.
Hắn ta tức giận lớn tiếng kêu lên: "Phí Viêm, tăng thêm sức lực đi!"
"Đánh chết thằng ranh kia cho tôi! Chính là hắn lần trước giết Viên Báo ở Long Giang!"
Phí Viêm rống giận, nắm tay vung nhanh như gió mà ép Thiết Tí liên tục lui về phía sau.
Bỗng nhiên, chân hắn ta giẫm mạnh lên một tảng đá trên mặt đất rồi lập tức bay lên không.
Hắn ta thụi cái đầu gối như sắt thép đến hung hăng đánh vào ngực Thiết Tí.
Thiết Tí cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá đánh trúng nên lảo đảo lui về phía sau.
Mặc dù không ngã xuống, nhưng hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi há mồm phun ra một búng máu.
"Tốt! Đánh tốt lắm! Không hổ là Thái Bảo của Triệu gia chúng ta!" Người của Triệu gia kích động quát to lên.
Triệu Húc lại dữ tợn nói: "Phí Viêm, đánh chết hắn! Tôi thưởng thêm mười triệu!"
Phí Viêm nhìn chằm chằm Thiết Tí, cười lạnh và nói: "Mày thua rồi."
Thiết Tí lau máu trên khóe miệng rồi nhe răng cười.
Một giây kế tiếp, khí tức hơi uể oải của hắn ta bắt đầu thay đổi.
Chiến ý của hắn ta dâng trào như mãnh thú vừa tỉnh lại từ cơn ngủ mê.
Thì ra vừa rồi hắn ta chỉ cố ý yếu thế, sau đó mượn cơ hội này lĩnh giáo tinh túy của Thái Quyền.
Hiện tại hắn ta lĩnh giáo xong nên đã đến lúc phản kích.
"Rốt cuộc là ai thua, rất nhanh mày sẽ biết."
Trong tiếng cười gằn, hắn ta vô cùng hung hãn mà đánh về hướng Phí Viêm.
Đùng!
Đùng đùng đùng!
Nắm đấm trực diện với nắm đấm, ba quyền liên tục làm Phí Viêm lùi lại ba bước.
Dáng vẻ kiêu căng của hắn ta lập tức bị xoá tan, muốn tránh né nhưng Thiết Tí căn bản không cho hắn ta cơ hội.
Răng rắc một tiếng, hắn ta kinh hô rồi ôm cánh tay lui về phía sau.
Cả cánh tay hắn ta đã bị Thiết Tí trực tiếp đánh gãy.
"Hiện tại là ai thua?" Thiết Tí cười lạnh, trong mắt dâng lên sát ý.
Hắn ta hy vọng Phí Viêm đừng chịu thua, vậy thì tiếp theo hắn ta có thể giết người này.
Phí Viêm cắn chặt răng, trong mắt tuy không cam lòng, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Tao thua."
Xương cánh tay bị đập gãy nên hắn ta đã đánh mất sức chiến đấu.
Hắn ta không muốn chịu thua thì chỉ có thể liều mạng, cho nên hắn ta chỉ có thể lui xuống.
Mọi người trong Triệu gia đều rất kinh ngạc, không chịu nhận kết quả này.
"Lão Thiết, đánh rất đẹp! Trở về không cần viết kiểm điểm. Ha ha ha ha!" Đồng Xuyên vui vẻ cười ha hả.
Nhìn thấy anh em tốt đánh thắng, anh ta còn vui vẻ hơn khi mình chiến thắng.
Thiết Tí nhìn về hướng Tần Thiên, chiến ý dạt dào muốn tiếp tục đánh một trận nữa.
Tần Thiên cười cười: "Ghi sổ một con nướng dê cho anh, nghỉ ngơi một chút đi, nhường cơ hội cho các anh em khác."
Thiết Tí nhếch miệng cười cười, hơi đắc ý mà lui về.
"Đến tôi!" Đồng Xuyên sợ người khác giành với mình nên không đợi lệnh đã trực tiếp nhảy tới sân.
"Người của Triệu gia, ai lên!" Sắc mặt Triệu Thiên Nhạc tái xanh, ném cái thẻ "Long Giang" trong tay cho Tần Thiên.
Sau đó ông ta lại lấy "Phì Thành" ra.
"Thái Bảo nào nguyện ý xuất chiến?"
"Gia chủ, để tôi đi!" Thất Thái Bảo Mã Thông trầm mặt đi ra.
Gã lấy ra một đôi bút phán quan từ bên hông rồi cười lạnh và nói với Đồng Xuyên: "Tôi không muốn hà hiếp anh dùng tay trần, lấy binh khí đi."
Bình thường Đồng Xuyên chiến đấu với người ta cơ bản đều dựa vào nắm đấm. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh ta không có binh khí.
Chẳng qua anh ta rất ít gặp kẻ địch có thể làm mình vận dụng binh khí mà thôi.
Hiện tại anh ta có thể cảm giác được Mã Thông là một đối thủ mạnh.
Quả nhiên Thái Bảo của Triệu gia không ai là dạng xoàng.
Vẻ mặt anh ta đanh lại, lấy ra hai cái vòng đặc chế bằng đồng từ bên hông.