Mã Kim Vũ nghiến răng, tức giận nói: "Mê tín!"
"Trong mắt tôi, những thứ này đều là lời nói vớ vẩn mê hoặc người khác."
"Tôi làm người chính trực đàng hoàng, dựa vào thực lực của mình mà cạnh tranh, tôi chỉ tin vào kết quả cạnh tranh. Không tin những thứ này."
Nói rồi anh ta tức giận rời đi.
Anh ta vừa đi, nơi đây chỉ còn lại Dương Côn và Tần Thiên.
Ngô Lệ kích động nói: "Anh Côn, tới lượt anh rồi."
"Anh mau lên kiểm tra đi, nói không chừng anh chính là người duy nhất đánh bại mảnh đất này đó!"
Những ông chủ còn lại kia cũng bắt đầu thúc đẩy.
Dương Côn hơi do dự, nhìn Tần Thiên nói: "Tần tổng, nếu không thì mời anh trước."
Tần Thiên cười lạnh nói: "Đại sư Lưu là do cậu Dương mời đến, thế nên hẳn là mời cậu Dương trước đi!"
"Tôi cuối cùng."
"Được!" Dương Côn cắn răng sải bước đi vào trong trận Tứ Tượng.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, tim nhảy lên tận cổ họng.
Bọn họ nhiều người như vậy đều thất bại cả, nếu ngay cả Dương Côn cũng không được, vậy rõ ràng đây là một mảnh đất dữ.
Vẻ mặt Dương Côn trang nghiêm đi vào trong trận, cung kính hành lễ với Lưu Đức, sau đó quỳ gối xuống nhắm mắt lại.
Lưu Đức lẩm bẩm trong miệng, lại lần nữa đặt thanh kiếm gỗ gụ trong tay lên đỉnh đầu Dương Côn.
Một phút, hai phút, ba phút...
Thời gian dần trôi, đã qua chừng mười phút.
Dương Côn không những không hề tỏ ra chút sợ hãi e ngại nào như những người trước đó, mà trên gương mặt vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn thoáng qua, tựa như gió xuân ấm áp.
Trong thoáng chốc, dường như đến cả làn gió xung quanh cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Chân mệnh thiên tử!"
"Anh Côn chính là chân mệnh thiên tử!"
"Mảnh đất này, không phải anh Côn thì không thể là ai khác được!" Ngô Lệ kích động reo lên.
Cuối cùng, Dương Côn thở một hơi, mở mắt ra.
Ánh mắt Lưu Đức sáng lên, ông ta nói: "Cậu Dương, nói cho tôi biết, lúc nãy cậu đã thấy được gì?"
Dương Côn kích động nói: "Tôi thấy ngày xuân ấm áp, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng được xây lên từ mặt đất, nhìn thấy cảnh múa ca mừng thái bình, thịnh vượng phồn hoa!"
"Đại sư, vì sao tôi lại thấy những thứ này?"
Lưu Đức cười ha ha, nói: "Quả nhiên."
"Tôi đã đoán không sai, cho dù là đất hung, khi gặp phải người phúc lớn thì cũng gặp dữ hóa lành thôi."
"Cậu Dương, chúc mừng cậu."
"Cậu có thể thấy được những thứ này, có nghĩa là nếu mảnh đất này rơi vào tay cậu chắc chắn sẽ làm ăn lớn đó."
"Xem ra, cậu chính là chân mệnh thiên tử rồi."
"Được lắm!"
"Cậu Dương danh xứng với thực!"
"Quả nhiên là người đại phú đại quý, chúng tôi thật sự nể phục rồi!" Ở xung quanh, mấy ông chủ kia bắt đầu vỗ tay.
Đến bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng không còn chút ý định cạnh tranh nào với Dương Côn nữa.
Vì đúng là khi nãy tất cả bọn họ đều đã thấy điềm đại hung.
"Cảm ơn mọi người."